CÁ VOI VÀ HỒ NƯỚC - Trang 111

Mười ngày sau đó, tôi chỉ nói chuyện với nàng trên diễn đàn.

Tuy rằng phải gặp mặt nàng mới có những xúc cảm chân thực, gặp nhau

trên mạng chỉ có thể cảm nhận được một chút hơi ấm vấn vương còn sót lại,
nhưng tôi vẫn không hẹn nàng ra gặp mặt, một là vì sợ quá đường đột, hai
là cũng chưa đủ dũng khí.

Cho đến khi lời cảnh báo về cơn bão cuối cùng tấn công vào Đài Loan

năm ấy, bão Babs được phát ra.

Buổi tối hôm ở quán bít tết Thiếu Uý ấy, tôi từng nói có thể mình sẽ có

thêm sở thích ngày bão ra đường hóng gió, sau đó kiếm nhà hàng nào đó ăn
cơm tối.

Nàng trả lời rằng, nhớ phải hẹn nàng đi cùng.

Tuy cả tôi và nàng đều ngầm hiểu đó chỉ là câu nói đùa, nhưng đây có lẽ

là một cái cớ khá tốt.

Lại Đức Nhân cũng nói cái cớ này rất được, cứ nói ra đi, thử một chút

cũng chẳng chết

“Nhưng rất có thể tớ sẽ bị trọng thương,” tôi nói.

“Trọng thương còn hơn là hối hận,” cậu ta nói.

Lúc ăn cơm trong căng tin, xem ti vi biết tin báo động bão Babs đã được

phát đi từ sáng sớm, ăn xong, tôi lập tức viết mail cho nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.