CÁ VOI VÀ HỒ NƯỚC - Trang 132

“Đưa tai cho chị mượn.” Người đẹp số 6 đứng lên ngả người về phía

trước, vừa cười vừa thì thầm vào tai Muỗi Con. Muỗi Con cũng vừa nghe
vừa khúc khích cười, cuối cùng thì cười phá lên.

“Thì ra là vậy hả, Tuệ Hiếu.” Muỗi Con chăm chú nhìn vào cổ áo màu

đen của Tuệ Hiếu.

“Cái gì mà thì ra là vậy?” Tuệ Hiếu dường như chẳng hiểu gì cả.

“Không có gì.” Muỗi Con vươn tay ra chạm vào cổ áo Tuệ Hiếu. “Trong

này nóng, kéo cổ áo xuống một chút đi.”

“Không cần đâu.” Tuệ Hiếu vội vàng ngửa người ra sau, tránh né bàn

tay của Muỗi Con.

“Quả nhiên,” Người đẹp số 6 nói với tôi, không thèm hạ giọng xuống

nữa.

“Quả nhiên gì thế?” Tuệ Hiếu hỏi.

“Lẩu một người ở đây quả nhiên rất ngon,” Người đẹp số 6 đáp.

“Chị này!” Tuệ Hiếu kêu lên một tiếng.

“Chị Huệ Đình nói đúng lắm, lẩu ở đây quả nhiên rất ngon,” Muỗi Con

cũng hùa theo.

Sau đó cả Muỗi Con và Người đẹp số 6 đều bật cười.

Dựa trên quy luật đa số của nền chính trị dân chủ, tôi cũng chỉ đành

cười theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.