Tiểu Thiến rất ngưỡng mộ việc trường chúng tôi thứ Bảy nào cũng có
chiếu phim, mà hội trường Thành Công cũng không hề tệ chút nào. Cô nói
nếu là học sinh trường này, nhất định thứ Bảy tuần nào cũng đi xem phim
miễn phí.
“Hầu như phim nào chiếu ở hội trường Thành Công em cũng đều đi
xem. Còn chị Huệ Đình thì…” Tuệ Hiếu chỉ Người đẹp số 6, “thì không chỉ
là hầu như, mà là phim nào cũng xem hết đó.”
“Chuyện này thì thật đấy. Trừ phi có chuyện gì hoặc bị ốm, không thì
thứ Bảy tuần nào mình cũng đến hội trường Thành Công xem phim.” Người
đẹp số 6 nói, “dù trước đó xem phim ấy rồi hay chưa cũng vậy.”
Tôi bất giác thầm thở dài tiếc nuối, sao mình không nghĩ ra nhỉ?
Phim chiếu ở hội trường Thành Công miễn phí, vả lại thường thường
đều hay, mỗi thứ Bảy ít nhất cũng chiếu bốn suất. Người đẹp số 6 là thành
viên Câu lạc bộ nghe nhìn, lại thích xem phim hơn người bình thường,
đương nhiên sẽ thường xuyên đến đó, thậm chí mỗi tối thứ Bảy đều đi xem
phim cũng là điều rất hợp lý.
Nếu sớm biết lý lẽ đơn giản này, thì đã có thể cùng nàng đi xem phim
mỗi thứ Bảy hằng tuần rồi.
Nhưng rồi nghĩ kỹ lại, liền cảm thấy không tiếc nuối gì
Dù sớm biết thứ Bảy hằng tuần nàng sẽ đến hội trường Thành Công
xem phim, tôi không thể tuần nào cũng hẹn nàng.
Giống như bây giờ, khi đã biết rồi, sau này tôi cũng không thể cứ đến
thứ Bảy lại chủ động rủ nàng đi xem phim, hoặc dứt khoát đặt luôn lịch hẹn
cùng đi xem phim vào thứ Bảy hằng tuần.