CÁ VOI VÀ HỒ NƯỚC - Trang 70

Chuyện không bắt được tú cầu cứ làm tôi áy náy mãi không yên, cho dù

giờ có muốn nói thật ra với nàng, thì cũng lỡ mất thời cơ rồi.

Với cá tính của nàng, có lẽ biết sự thật rồi cũng chỉ cười cười cho qua,

chưa chắc đã để bụng.

Nhưng tôi không dám mạo hiểm, lỡ chẳng may nàng lại để bụng thì sao.

Tôi lấy làm xấu hổ vì sự hèn nhát của mình, không dám nhìn thẳng vào

nàng, nửa vô tình nửa cố ý hơi nghiêng đầu ra phía cửa sổ, phảng phất như
lại nghe thấy tiếng cây cối bên ngoài rung lắc dữ dội.

“Không sao đâu.” Cô phục vụ mang thức uống và đồ tráng miệng tới,

đặt xuống bàn rồi nói:

“Đợi khi mưa tạnh trời sẽ xanh.”

“Hả?” Tôi bất giác ngoảnh lại. “Nghĩa là sao?”

“Chờ lúc mây tan thấy trăng vàng,” cô phục vụ lại nói.

“Lợi hại quá.” Người đẹp số 6 vỗ tay.

“Cảm ơn.” Cô phục vụ thu dọn khay sắt, nhoẻn miệng mỉm cười, đoạn

xoay người bước đi.

Tôi nhìn theo bóng lưng cô, ngẩn ra không nói được tiếng nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.