Câu hỏi thứ hai có liên quan đến sự lựu trữ và sử dụng kinh nghiệm quá
khứ. Câu hỏi thực sự có hai phần: (1) nói chung, trong học thuyết, có sự dự
phòng nào cho lưu trữ kinh nghiệm không, và nếu vậy, kinh nghiệm quá
khứ có ảnh hưởng đến hoạt động hiện nay không? và (2) các kinh nghiệm
không thích hợp bị nhận thức phủ nhận đó có được lưu trữ không? nếu vậy,
chúng được lưu trữ như thế nào? Câu hỏi đầu được trả lời khẳng định
nhưng với sự dè dặt. Dù Rogers đã chuẩn bị đối phó với sự hiện hữu của ký
ức hay tích lũy kinh nghiệm quá khứ, cùng với các nhà hiện tượng học
khác, ông cũng đã cho là chỉ kinh nghiệm hiện tại mới ảnh hưởng đến tri
giác và hành vi của cá nhân. Lúc đó, nếu có thì kinh nghiệm quá khứ có
những ảnh hưởng nào đến hành vi? Câu trả lời là ở một thời điểm đã định
sẵn, lĩnh vực kinh nghiệm có thể gồm có các vết tích ký ức đang hoạt động.
Bằng cách này, ký ức hay kinh nghiệm quá khứ có thể dùng để ảnh hưởng
đến sự giải thích các hiện tượng hiện nay của cá nhân đang được trải
nghiệm trong lĩnh vực hiện tượng. Tuy nhiên, Rogers không chỉ rõ cơ chế
mà ký ức được lựa chọn để kể đến trong lĩnh vực hiện tượng.
Sự suy xét quan trọng hơn liên quan đến sự lưu trữ kinh nghiệm vốn
không nhất quán với khái niệm bản thân. Học thuyết của Rogers tập trung
chủ yếu vào vai trò của tính không phù hợp giữa bản thân và kinh nghiệm
với nhau, đây là điểm then chốt đối với học thuyết tâm thần bệnh học. Điều
đó phát triển do không biểu tượng hóa tất cả kinh nghiệm một cách chính
xác. Do đó, xin được nhắc lại là kinh nghiệm là một hiện tượng hiện hành.
Tuy nhiên, như Krause (1964) lưu ý, tính không phù hợp hình thành giữa
bản thân và kinh nghiệm không phải là một hiện tượng nhất thời. Nói đúng
hơn, nó là một tình trạng lâu dài có khuynh hướng phát triển, mức độ của
tình trạng không phù hợp gia tăng khi càng ngày, càng nhiều kinh nghiệm
bị phủ nhận và bị bóp méo. Sự tích lũy tính không phù hợp này hàm ý là, ít
nhất, một phần kinh nghiệm mà tính không phù hợp dựa vào phải được lưu
trữ và hơn nữa, các kinh nghiệm được lưu trữ phải có một ảnh hưởng quan
trọng đến tri giác hiện hành. Sự hàm ý là, kinh nghiệm được Rogers sử
dụng một cách hơi mơ hồ, với mục đích là không luôn luôn chắc rằng các