Việc quan sát những nhân tố về hướng ngoại và chứng nhiễu tâm không
phải là chưa hề có trong lịch sử. Jung đã nhận thức trước Eysenck, đã mặc
nhiên công nhận nhân tố quan trọng là sự hướng ngoại cũng như đưa ra
nhân tố về chứng nhiễu tâm. Đặc biệt, một nghiên cứu ban đầu đã được
Heymans và Wiersma (1909) tiến hành liên quan đến việc phân loại nhân
cách của hơn 2500 người. Các điều tra viên đã giải thích dữ liệu hỗ trợ cho
hệ thống ba chiều gồm tính đa cảm, hoạt động và nhân tố “chức năng ban
đầu – chức năng thứ cấp”, rất giống với hướng ngoại – hướng nội. Nhân tố
mà Eysenck phân tích (1960b) dữ liệu Heymans – Wiersma đã khẳng định
tính đa cảm như một yếu tố độc lập. Tuy nhiên, những yếu tố như hoạt
động và hướng ngoại có sự tương quan cao, Eysenck đã rút ra kết luận rằng
hai yếu tố hướng ngoại và tính đa cảm (chứng nhiễu tâm) tạo nên đặc trưng
đầy đủ cho dữ liệu đó.
Dù chứng nhiễu tâm và hướng ngoại là những điều mà Eysenck quan
tâm đầu tiên trong công trình nghiên cứu, nhưng yếu tố thứ ba là chứng
loạn thần kinh cũng được chú ý (Eysenck 1952a. 1952b). Eysenck đã triển
khai một tỷ số đo đạc yếu tố đó (Eysenck & Eysenck 1968; S. B. G
Eysenck và H.J. Eysenck 1976). Yếu tố loạn thần kinh cũng được xem như
độc lập với chứng nhiễu tâm và sự hướng ngoại. Những vấn đề này được
các người mắc chứng loạn thần kinh tán thành nhiều hơn là những người
bình thường hay những người bị chứng nhiễu tâm.