CÁC NGƯỜI KHẮC BIẾT TAY TÔI! - Trang 290

“Nhưng sau mọi biến cố đó người đàn bà này vẫn không mất hy vọng,

chị ấy đã quyết định đến nơi khác tìm vận may, làm lại mọi thứ từ đầu và
đó mới là điều quan trọng!” Tôi phản bác.

“Cô Judyta này, tôi có cảm giác tôi đang tiếp xúc với một người thông

minh. Tôi nghĩ cô hiểu ý tôi.” Ông ta cầm lên tay bài báo đích thực của tôi,
đoạn với tay cầm lấy mấy trang in thử. “Một khi buổi sớm mai có thể đẹp
trời, vậy sao chúng ta không làm cho nó đẹp trời? Bài của chị viết: ‘Vào
một buổi sáng mùa đông xám xịt, mưa buồn lất phất...’ - và tôi đề nghị
chữa lại thế này: ‘Tôi đến thành phố vào một sáng mùa đông trời se lạnh,
quang mây.’ ‘Thành phố vốn có cuộc sống sôi động nhưng giờ đây lặng im
vắng bóng người’ - viết thế để làm gì? ‘Một thành phố nhỏ với cuộc sống
sôi động’ - viết như thế có phải hay hơn không? ‘Quán cà phê đóng cửa vì
vắng khách’ viết thế cũng được, người ta uống ít hơn...”

Trong đầu tôi hiện lên một loạt hình ảnh:

“Ngươi là một tên mưu ma chước quỷ!” Tôi hét lên, còn ông ta nhảy bật

vào chân tường. “Ngươi không có quyền đụng vào bài báo của ta! Ngươi có
thể không in bài báo này! Ngươi hãy đi mà ký tên sau những câu nhảm nhí
đó! Ta không cho phép làm như vậy, ngươi có thể sa thải ta, nhưng ta sẽ
không làm tên bù nhìn trong bàn tay bẩn thỉu của ngươi đâu!”

Tôi mở mắt, chạm tay vào trang tạp chí in thử.

“Đây không phải là bài báo của tôi!” Tôi nói và có phần ái ngại. “Tôi

hiểu ông, nhưng đây không phải là bài báo của tôi.” Chắc Adam sẽ phải
hãnh diện vì tôi mất thôi.

“Cô Judyta thân mến!” Kochasz mỉm cười như một bác sĩ tâm thần, còn

tôi là bệnh nhân già nhất tại khoa tâm thần của ông ta. “Cô hiểu ý tôi, đúng
không nào? Bây giờ chúng ta thỏa thuận với nhau như thế này, tôi sẽ cho cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.