CÁC VỊ THẦN HY LẠP CỦA PERCY JACKSON - Trang 125

Chừng đến ngày thứ tư, Persephone phát chán nên rời khỏi phòng.

Không ai ngăn cô lại. Cô nhanh chóng nhận ra lý do. Bên ngoài cung điện
của nhà vua, chẳng có nơi nào khác đi cả. Cô đang mắc kẹt dưới âm phủ,
nơi bôn phương tám hướng đều chẳng có gì máy cánh đồng xám xịt âm u
đầy ngươi chết, bên trên chẳng có bầu trời ngoài một đám mù sương tối
đen.

Ngsy cả nếu cô có bỏ chạy khỏi cung điện, cô cũng không muốn đi

qua những cánh đồng đầy rẫy linh hồn người chết kia, và cô cũng chẳng
biết cách quay trở lại dương thế.

Điều đáng ghét nhất là gì? Là Hades không chịu nổi giận với cô, dù có

đập bể bao nhiêu là đĩa hay xé nát bao niêu tấm trải giường đi nữa, hay dù
cô gọi y bằng bao nhiêu cái tên khó nghe đến cỡ nào - mặc dù nói thật là cọ
không biết nhiều từ thóa mạ cho lắm. Trước nay cô đã sóng một cuộc đời
hạnh phúc được chở che, trong khi gọi Hades bằng cái tên Thằng Đầu Đất
dường như không đủ đô cho lắm.

Hades nhận lấy lời sỉ nhục của cô rồi bảo với cô nàng rằng y xin lỗi vì

làm cô giận.

"Ta yêu nàng mà," y hứa. "Nàn là điều rạng ngời nhất trên toàn âm

phủ này. Có nàng ở đây, ta sẽ không bao giờ nhớ ánh nắng mặt trời nữa.
Cho đến bây giờ nàng còn ấm áp hơn cả mặt trời."

"Mi là tên đầu đất!" Persephone hét lên.

Sau khi y bỏ đi, cô nhận ra tay này cũng khá dịu dàng đáng yêu đấy

chứ - nhưng dĩ nhiên là theo một cách ghê ghê đáng thương kia.

Ngày qua ngày, Persephone lang thang qua cung điện chừng nào, thì

cô càng thích thú chừng ấy. Tòa nhà to vĩ đại. Hades có những căn phòng
làm toàn vàng và bạc. Hằng ngày, gia nhân của y bày ra những vòng hoa
làm từ đá quý: một tá hoa hồng bằng hồng ngọc trên cành kim cương, hoa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.