CÁI BÓNG CỦA BÍ MẬT - Trang 132

Bỗng như có tiếng xoảng, vô vàn những suy nghĩ đang xếp cao

dần trên đầu Goo Dong Chi đổ vỡ tan tành. Có ai đó đang gõ cửa văn
phòng. Goo Dong Chi bước tới và khóa cửa lại. Ngày hôm nay gã
không muốn gặp khách hàng. Goo Dong Chi im lặng ngồi không đáp.
Gã vặn nhỏ dần âm lượng cái máy nhạc Chột Mắt. Không có ai ở đây
cả, xin hãy quay về cho. Goo Dong Chi thầm lẩm bẩm. Gã định sẽ
không nhúc nhích cho tới khi người đang gõ cửa bỏ đi. Tiếng gõ cửa
tiếp tục vang lên. Goo Dong Chi vẫn không động đậy. Cốc cốc cốc,
cốc cốc cốc. Nghỉ một chút, rồi lại cốc cốc cốc, cốc cốc cốc. Âm thanh
đó cứ lập đi lặp lại. Goo Dong Chi nhắm mắt. Gã cần suy nghĩ, nhưng
cứ mỗi lẫn tiếng cốc cốc cốc ấy vang lên, những suy nghĩ của gã lại đổ
vỡ. Cốc cốc cốc. Thứ âm thanh đập tan những suy nghĩ. Tiếng gõ cửa
lặp lại cứ năm phút một lần. Chắc chắn phải có việc gì đó vô cùng cấp
bách, hoặc người quen biết Goo Dong Chi. Goo Dong Chi đi ra phía
cửa.

“Ai vậy?”
Goo Dong Chi nói lớn.
“Lee Ri đây ạ.”
“Lee Ri?”
“Vâng, đại ca ạ.”
Goo Dong Chi mở của. Với khuôn mặt bị che khuất sau đám râu

tóc rậm rạp, Lee Ri đứng đó, mặc một chiếc áo phao dày cộp không
hợp với thời tiết chút nào. Vừa nhìn thấy Goo Dong Chi, thám tử Lee
Ri liền cúi gập người chào.

“Đại ca, lâu rồi mới gặp.”
“Cậu tới có việc gì? Sao cậu lại biết chỗ này?”
“Em cũng là thám tử mà anh. Cỡ này thì có gì khó tìm.”
“Vào đi.”
Lee Ri quét mắt qua từng ngóc ngách văn phòng rồi ngồi xuống

ghế. Nơi này gọn gàng ngăn nắp tới độ văn phòng bừa bãi của anh ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.