14
Jeong So Yoon nhắm mắt và tưởng tượng. Cô đang vào phòng và nhấn
nút nguồn bật máy tính. Âm tín hiệu vang lên ngắn gọn, màn hình
đồng thời bật sáng. Quạt máy tính bắt đầu chạy, ồn ào cả căn phòng
yên tĩnh. Màn hình máy tính biến đổi liên tục. Những trang thư mục
hiện ra rồi biến mất, xuất hiện cả dấu hỏi chấm ở góc dưới màn hình,
rồi một loạt chương trình đang hoạt động ở những nơi mắt cô không
nhìn thấy. Jeong So Yoon gắng sức bắt lấy tất cả những dấu vết dù là
nhỏ nhất. Máy tính đã khởi động xong, cô lần lượt mở các thư mục ra
xem. Cô thử nhớ lại ngoài màn hình nền có những thư mục gì. Có một
thư mục tên là “Phim”, trong đó là mấy bộ phim cô đã tải về máy.
Jeong So Yoon chưa từng xem phim cùng cha. Có lần cô đã giúp cha
tải về một bộ phim mà ông muốn xem. Phim gì ấy nhỉ? Cô không nhớ
nữa. Cũng không quan trọng. Thư mục “Phim” không có gì quan
trong. Nó có bị xóa đi trong trí nhớ cũng không sao cả. Dưới đó là thư
mục “Ảnh”. Vẫn nhắm nghiền mắt, Jeong So Yoon gõ ngón tay lên
bàn, tách tách, cô nhấp đúp chuột. Thư mục mở ra, bên trong có hai
thư mục nhỏ là “Ảnh cha mẹ” và “Ảnh Jeong So Yoon”. Cô xóa thư
mục “Ảnh Jeong So Yoon” khỏi hình dung trước mắt mình. Cái đó
không có cũng được. Với cô, chỉ cần ảnh cha thôi là đủ. Có những ảnh
gì nhỉ? Jeong So Yoon hồi tưởng lại từng bức ảnh một. Cô nhớ đến
bức ảnh chụp hồi đi lễ hội hoa anh đào vào mùa xuân năm ngoái. Cha
đã cười rất rạng rỡ. Cha đã nói đùa khiến Jeong So Yoon bật cười, cha
thấy câu đùa của mình được hưởng ứng liền cười rạng rỡ. Tấm ảnh hơi
bị rung, nhưng nụ cười của cha vẫn thật rạng rỡ. Vì nụ cười rạng rỡ ấy
mà chẳng thể nào nhìn rõ khuôn mặt cha. Chỉ thấy khuôn mặt ấy tràn