CÁI BÓNG KINH HOÀNG - Trang 317

Viên thiếu tá đặt một bàn tay lên miệng, như để che giấu cảm giác của

mình. Nhưng Cloé không nhìn anh. Cô không ở đó, cô đang ở nơi khác.

Giữa hai bàn tay cô.
- Hắn không muốn giết tôi, mà muốn hủy hoại tôi. Hai việc đó không

giống nhau. Hắn lóc từng mảnh da thịt tôi mỗi lần gặp nhau. Và hắn sẽ tiếp
tục, cho đến khi tôi chẳng còn lại gì...

Cảm giác khó chịu trong Alexandre tăng thêm. Chắc là vì đôi lúc anh

nghe thấy một nốt ham muốn rung lên trong giọng cô, một nhục cảm xuyên
khỏi các cử chỉ của cô.

Hắn đã thắng, cô muốn thuộc về hắn. Chẳng mấy nữa, cô sẽ sẵn sàng đầu

hàng hẳn, để bị hắn sát hại mà không hề tự vệ. Và anh không thể chịu nổi
điều đó.

Alexandre bật dậy, Cloé thôi nói.
- Ta sẽ tiếp tục vào ngày mai, anh vừa nói vừa vớ lấy chiếc áo khoác

bằng da - Anh đi sao ?

- Tôi sẽ không đi xa đâu.
Cô nhận thấy anh không nhìn cô. Anh không còn nhìn cô nữa. Như thể

bỗng nhiên cô trở thành một thứ không thể chấp nhận.

Cô đuổi kịp khi anh đã ra đến hành lang.
- Hãy ở lại đi, xin anh... Tôi sợ phải ở một mình.
- Ngày mai cô phải đi làm, cô nhớ cho. Thế nên cô cần phải ngủ.
- Tôi không ngủ, Cloé tiết lộ. Từ nhiều tuần rồi.
- Không thể ! Viên cảnh sát cãi lại.
- Một tiếng, lúc này lúc khác... Nhưng nếu anh ở đây, tôi sẽ uống một

viên thuốc ngủ và có thể ngủ được.

Alexandre vẫn giữ thế phòng thủ. Không nhượng bộ.
- Tôi không phải đồ chơi của cô. Hãy mua một con thú bông.
- Đừng có đối xử với tôi như thế nữa, thiếu tá ! Tôi không đáng bị thế,

chết tiệt !

Anh không trả lời, nhìn sững vào cánh cửa, mong muốn chạy trốn càng

lúc càng tăng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.