CÁI BÓNG KINH HOÀNG - Trang 74

Cuối cùng cô cũng ngủ thiếp đi. Gomez ngồi trong chiếc ghế bành bên

cạnh giường để trông chừng. Mooc phin đã làm giãn các đường nét, khiến
khuôn mặt cô trở nên thư thái. Trả lại cho cô đôi chút vẻ đẹp ban đầu.

Liệu cô có như thế này khi chìm vào cõi chết không ? Alexandre hi vọng

thế. Đó cũng là hi vọng cuối cùng của anh.

Anh còn chưa biết là khi nào.
Đôi lúc, anh cầu xin để chuyện đó xảy ra. Thông thường, anh hoảng hốt

lo sợ ngày đó sẽ đến.

Dù thế nào, anh cũng sẽ rất nhớ cô.
Trở thành nô lệ của một người hấp hối, anh có thể chọn cách bỏ mặc cô.

Giao cô cho những người mặc áo blu trắng. Nhưng như thế cũng chẳng
khác gì thọc dao vào tim anh, bởi vì anh không thể sống thiếu cô.

Chậm chạp, anh ngủ thiếp đi. Một bàn tay đặt lên tay cô. Sẵn sàng ra đi

cùng cô.

Anh mơ về khuôn mặt cô. Khuôn mặt thực sự, trước khi cô bị bệnh. Nụ

cười của cô, giờ đã bị nhận chìm. Về tiếng cười của cô, giờ đã bị lãng quên.
Anh mơ thấy anh mang đến cho cô điều cô đang chờ đợi. Sự hồi sinh. Sự
giải thoát

Cái chết.

***

Cách đó vài kilomet, trong khu của những ngôi nhà đẹp đẽ, Cloé cũng

đang trượt sang phía bên kia của giấc ngủ. Vừa vượt qua ranh giới, cô chìm
ngay vào cơn ác mộng.

Cơn ác mộng của cô.
Vẫn một cơn ác mộng đó, từ nhiều năm nay.
Nó bắt đầu như một giấc mơ. Một tiếng cười trẻ con.
Sau đó là một tiếng hét kinh hoàng, một thân người rơi trong khoảng

không và nát bẹp dưới chân cô.

Cloé giật mình mở choàng mắt. Vài giây sau, co quắp trên ghế sô pha cô

chìm dần vào một giấc ngủ sâu.

Một cái bóng ở bên đầu cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.