CÁI CHẾT HUY HOÀNG - Trang 230

Nadine phải dùng hai tay ôm lấy cốc, giữ cho nó khỏi rung. Cô ta

muốn rượu mạnh, nhưng đành phải đợi. “Tôi thấy kiểu chuyện này suốt,
không khác gì cô đâu.”

“Cô đã thấy thi thể,” Eve quát. “Cô đã ra hiện trường.”

“Tôi phải xem.” Mắt vẫn đầm đìa, cô ta nhìn lại Eve. “Đấy là việc cá

nhân, Dallas. Tôi phải xem. Tôi không muốn tin khi tin đồn lan đến.”

“Tin đồn lan đến thế nào?”

“Ai đó nghe Morse hét lên với bảo vệ rằng có người chết, có người bị

giết ngay bên ngoài. Tin đó khiến rất nhiều người chú ý,” cô ta nói, day day
thái dương. “Tin tức truyền đi. Tôi chưa gọi xong cuộc điện thoại thứ hai thì
nghe tin. Tôi dừng cuộc nói chuyện và đi xuống. Tôi nhìn thấy cô ấy.” Nụ
cười của cô ta cay nghiệt và nghiêm trọng. “Tôi đã gọi người quay phim và
cảnh sát.”

“Cô và đồng nghiệp của cô đã liều lĩnh làm hỏng hiện trường tội

phạm.” Eve khoát tay. “Thế là xong. Có ai chạm vào cô ấy không? Cô có
nhìn thấy ai chạm vào cô ấy không?”

“Không, không có ai ngốc nghếch đến thế. Rõ ràng cô ấy đã chết. Cô

có thể nhìn thấy, cô có thể nhìn thấy vết thương, máu. Chúng tôi đã gọi cấp
cứu. Đơn vị cảnh sát đầu tiên đến trong vài phút, họ yêu cầu chúng tôi vào
trong, niêm phong cửa. Tôi đã nói chuyện với một người. Peabody.” Cô ta
day ngón tay lên thái dương. Không phải bị đau, mà vì chúng tê cứng. “Tôi
đã bảo cô ta đó là Louise, rồi tôi lên phòng để chuẩn bị phát tin. Và tôi đã
nghĩ suốt từ lúc đó, lẽ ra phải là tôi. Tôi còn sống, nhìn vào máy quay, còn
cô ấy đã chết. Lẽ ra phải là tôi.”

“Lẽ ra không là ai cả.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.