CÁI CHẾT HUY HOÀNG - Trang 286

còn thấy có lỗi vì nuông chiều bản thân. Cũng như anh thích nhìn cô hăng
hái, tâm trí chạy đua, cơ thể sẵn sàng hành động.

Không, chưa bao giờ anh thấy thế này trước đây, với bất kỳ ai. Trong

tất cả phụ nữ anh biết, cô là người duy nhất anh khao khát được gắn bó, thôi
thúc được cận kề. Hơn cả vấn đề thể xác, cái ham muốn bản năng và rõ
ràng không thể thỏa mãn nổi mà cô khơi dậy trong anh, là sự mê hoặc vô
tận. Trí óc cô, con tim cô, những bí mật, những vết thương.

Có lần anh nói với cô họ là hai linh hồn lạc lõng. Giờ anh nghĩ anh

không nói gì ngoài sự thật. Nhưng họ lại tìm thấy điều gì đó bắt nguồn từ
trong nhau.

Với một người cả đời luôn dè chừng với cảnh sát, thật kinh ngạc khi

biết hạnh phúc của anh giờ đây lại lệ thuộc vào một tay cảnh sát.

Cảm thấy thích thú, anh hòa vào làn nước cùng cô. Eve cố dồn đủ

năng lượng để hé mở mắt.

“Em không động đậy được.”

“Vậy thì đừng.” Anh đưa cho cô một ly sâm banh khác, khép những

ngón tay của cô quanh chân ly rượu.

“Em quá thoải mái, không biết say là gì nữa.” Nhưng cô vẫn tìm cách

đưa miệng kề ly rượu. “Thật là một cuộc sống kỳ lạ. Cuộc sống của anh
ấy,” cô nói. “Nghĩa là anh có thể có bất cứ thứ gì anh muốn, đi bất cứ đâu,
làm bất cứ điều gì. Muốn nghỉ một đêm, anh sang Mexico mà nhấm nháp
tôm hùm và - cái món gì nhỉ, cái món anh rải lên bánh ấy?”

“Gan ngỗng.”

Cô cau mặt và lắc vai. “Đấy không phải cái tên anh nói khi anh tống

nó vào miệng em. Nghe hay hơn cơ.”

“Foie gras. Như nhau cả.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.