CÁI CHẾT HUY HOÀNG - Trang 288

“Em chưa sẵn sàng nhớ lại. Toàn bộ chuyện đó. Anh có bao giờ cảm

thấy những vết thương từ những điều mà cha anh gây ra?”

Bồn chồn khi ký ức trỗi lên, anh chuyển người lặn sâu xuống làn

nước nóng sủi bọt. “Vài lần đánh đập, vô tình tàn nhẫn. Chuyện đó giờ còn
gì quan trọng?”

“Anh đã rũ bỏ được.” Giờ cô mở mắt, nhìn vào anh, thấy anh đang ủ

ê. “Nhưng nó tạo nên con người anh, phải không? Chuyện đã xảy ra lại làm
nên con người anh.”

“Anh nghĩ đúng là thế, một cách tàn nhẫn.”

Cô gật đầu, cố tỏ ra điềm nhiên. “Roarke, anh có nghĩ nếu ai đó thiếu

một thứ gì, và sự thiếu thốn đó khiến họ hành hạ con cái - như chúng ta trải
qua - anh có nghĩ nó di truyền không? Anh có nghĩ...”

“Không.”

“Nhưng...”

“Không.” Anh nắm lấy bắp chân cô mà siết chặt. “Về lâu dài, chúng

ta làm nên cuộc đời mình. Em và anh đã làm vậy đấy. Nếu điều đó không
đúng, có lẽ giờ anh đang say xỉn trong khu ổ chuột nào đó ở Dublin, tìm kẻ
nào yếu đuối hơn để hành hung. Và em, Eve, sẽ hững hờ, mong manh và
không ai thương xót.”

Cô lại nhắm mắt. “Đôi khi em vẫn thế mà.”

“Không, chưa bao giờ em như thế cả. Em mạnh mẽ, em có phẩm

hạnh, và đôi khi em tự làm cho mình yếu đuối vì tình thương với người vô
tội.”

Mắt cô cay xè sau hàng mi khép kín. “Người em ngưỡng mộ và tôn

trọng đã kêu gọi em giúp đỡ, đã đề nghị em chiếu cố. Em đã làm ông ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.