Mira yên lặng một lúc. “Cô muốn tôi nói rằng anh ta sẽ phản kháng,
phản ứng dữ dội, thậm chí giết người. Tôi không làm vậy được. Đó, tất
nhiên, cũng là một khả năng không thể loại trừ ở bất kỳ ai trong chúng ta.
Không kiểm tra, không đánh giá nào có thể kết luận chắc chắn về phản ứng
của một cá nhân trong những tình huống cụ thể. Nhưng trong những kiểm
tra và đánh giá đó, đối tượng phản ứng một cách nhất quán bằng việc che
giấu, chạy trốn, đổ lỗi hơn là bằng cách tấn công vào nguồn gốc gây rắc rối
cho anh ta.”
“Và anh ta có thể đang che giấu phản ứng, để làm lệch kết quả đánh
giá.”
“Cũng có thể, nhưng không chắc chắn. Tôi rất tiếc.”
Eve thôi đi lại và ngồi xuống ghế. “Bà đang nói rằng, theo ý bà, tên
giết người vẫn đang ở ngoài kia.”
“Tôi e vậy. Điều đó khiến công việc của cô khó khăn hơn.”
“Nếu tôi đang tìm nhầm chỗ,” Eve tự nhủ, “thì chỗ nào mới đúng? Và
ai là nạn nhân tiếp theo?”
“Thật không may, cả khoa học và kỹ thuật đều chưa thể dự đoán
tương lai được. Ta có thể dự đoán khả năng, thậm chí xác suất, nhưng
chúng không thể tính đến yếu tố nhất thời hoặc cảm xúc. Cô đã cho bảo vệ
Nadine Furst chưa?”
“Nhiều nhất có thể.” Eve gõ ngón tay lên gối. “Cô ta đang gặp khó
khăn, và cô ta bị tàn lụy sau vụ Louise Kirski.”
“Cả cô cũng vậy.”
Eve quay mắt đi, miễn cưỡng gật đầu. “Phải.”
“Nhưng sáng nay, trông cô thanh thản lạ thường.”