CÁI CHẾT HUY HOÀNG - Trang 301

Chương 17

Harrison Tibble là một quân nhân đã làm việc ba mươi lăm năm trong

lực lượng cảnh sát. Ông ta thăng tiến dần từ cảnh sát tuần tra, làm việc ở
các quận West Side từ thời cảnh sát và kẻ bị săn đuổi vẫn còn mang súng.
Ông ta từng bị bắn: ba phát đạn hiểm vào bụng có lẽ đã giết người yếu đuối
hơn và chắc hẳn sẽ khiến hầu hết cảnh sát bình thường có lý do xem xét lại
lựa chọn nghề nghiệp của họ. Tibble đã quay lại làm việc sau sáu tuần.

Ông ta vạm vỡ, cao tận hai mét và nặng gần một tạ hai, cơ bắp rắn

chắc. Sau khi có lệnh cấm dùng súng, ông sử dụng cái nhếch mép lạnh lùng,
ghê rợn để hăm dọa con mồi. Ông vẫn mang tâm lý của một cảnh sát tuần
tra, và lý lịch của ông ta sạch đủ để còn thăng tiến nữa.

Ông ta có khuôn mặt vuông vức, to bè, da màu mã não trơn bóng, bàn

tay to như khoanh đùi bò, và không chút kiên nhẫn với chuyện nhảm nhí.

Eve thích ông ta và có thể kín đáo thừa nhận rằng cô hơi e sợ ông ta.

“Cái đống chết tiệt chúng ta dẫm vào là gì thế Trung úy?”

“Thưa giám đốc.” Cô nhìn mặt ông ta, Feeney và Whitney đứng bên

cạnh. Nhưng lúc này, cô biết cô rất đơn độc. “David Angelini có mặt ở hiện
trường vào đêm Louise Kirski bị giết. Chúng tôi có bằng chứng. Anh ta
không có chứng cứ ngoại phạm chắc chắn vào thời điểm hai vụ giết người
kia xảy ra. Anh ta nợ tiền rất nhiều của bọn cho vay nặng lãi, và khi mẹ anh
ta chết, anh ta trở thành người thừa kế tài sản kếch xù. Lần này bà ấy đã từ
chối trả nợ cho anh ta, sự việc đã được xác nhận.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.