CÁI CHẾT HUY HOÀNG - Trang 97

hạnh phúc khi mà hầu hết các buổi tối bà ấy trở về căn hộ trống trải, chiếc
giường trống trải. Bà ấy cần một người chung sống. George lại muốn theo
cả hai cách, và Cicely tự lừa dối bản thân rằng mình cũng thích như vậy.”

“Thế là bà ấy không thích.”

“Bà ấy không nên,” Anna vụt ngắt lại, rõ ràng là lật lại cuộc tranh

luận cũ rích. “Công việc thôi không đủ, như tôi đã nói với bà ấy nhiều lần.
Đơn giản bà ấy không đủ nghiêm túc về chuyện với George để mà mạo
hiểm.”

“Mạo hiểm?”

“Tôi đang nói mạo hiểm về tình cảm,” Anna nói, mất hết kiên nhẫn.

“Cảnh sát các cô đầu óc thật đơn giản. Bà ấy muốn cuộc sống của mình
không bị xáo trộn hơn là muốn một mối quan hệ toàn vẹn với ông
Hammett.”

“Tôi có ấn tượng rằng ông Hammett tiếc vì điều đó, rằng ông ấy yêu

bà ấy rất nhiều.”

“Nếu yêu, sao ông ấy không xúc tiến?” Anna hỏi, và nước mắt sắp

tuôn ra. “Thế thì bà ấy sẽ không chết cô đơn, phải không? Bà ấy sẽ không
phải cô độc một mình.”

Eve lái xe ra khỏi vùng ngoại ô vắng vẻ, và đột nhiên cô cho xe vào lề

đường rồi ngã vật lên ghế. Cô cần suy nghĩ. Không phải về Roarke, cô cam
đoan với bản thân. Không có gì phải nghĩ trong chuyện ấy cả. Việc đó đã
được giải quyết.

Theo linh cảm, cô gọi về máy tính tại văn phòng và để nó tìm thông

tin về David Angelini. Nếu anh ta giống cha mình, có lẽ anh ta cũng mắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.