CÁI ĐẦU NGƯỜI KHÔ - Trang 102

27

Khi tiến sĩ Hawling thò đầu vào lều đánh thức chúng tôi dậy thì mặt trời

to như một quả cầu đỏ rực đã nhô lên trên bầu trời buổi sáng.

Tôi chỉ ngủ được có vài phút. Túp lều không có sàn nhà và nền đất thì

cứng không chịu được.

Cứ mỗi khi nhắm mắt lại tôi lại mơ về cái đầu người trong áo. Tôi mơ

thấy mình cầm nó trong tay. Nó nhắm mắt lại và đôi môi khô héo bắt đầu
mấp máy. Nó thì thầm bằng một giọng khàn khàn đáng sợ:

Nhất định mày sẽ chết! Nhất định mày sẽ chết! Sẽ chết! Sẽ chết!

Cô Benna và tôi loạng choạng ra khỏi túp lều, vươn vai và ngáp. Mặt trời

mặc dầu vẫn chưa lên khỏi ngọn cây, không khí trong rừng đã nóng như
thiêu và ẩm ướt.

Toàn thân tôi đau nhói vì nằm trên nền đất cứng. Chiếc áo thun trên người

hôi hám và ướt đẫm. Dạ dày cồn cào. Tôi giơ tay lên gãi cổ và sờ thấy nó
dày lên vì muỗi cắn.

Đây là một buổi sáng chẳng hề tốt lành gì.

Và mọi chuyện cũng sẽ không tốt đẹp gì hơn.

Chúng tôi đi bộ hàng giờ trong khu rừng oi bức. Carolyn và Kareen đi đầu

dẫn đường. Tiến sĩ Hawling đi sau cô Benna và tôi để yên tâm là chúng tôi
không trốn mất.

Không ai nói một lời nào. Âm thanh duy nhất trong rừng là tiếng muông

thú trong rừng kêu, tiếng chim chóc ríu rít trên đầu và tiếng loạt soạt của
những vạt cỏ cao bị chúng tôi rẽ sang hai bên để lấy lối đi.

Một bầy ong mắt đỏ bay lên quấn quít lấy nhau như một cơn lốc. Những

tia nắng mặt trời xuyên qua tán lá cây thiêu đốt gáy tôi.

Cuối cùng khi đến được dãy lán thì tôi nóng bừng cả người, mồ hôi đầm

đìa, đói lả và gần chết khát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.