miệng nở nụ cười yêu mị. Cửa nhẹ nhàng bật mở, trong bóng tối mờ ảo thấy
được người con trai đang nằm trên giường, khuôn mặt có chút mệt mỏi, áo
sơ mi đen tuyền còn chưa kịp thay, ánh trăng bàng bạc len qua cửa sổ, mùi
hương hoa hồng theo đó tràn vào, bóng người nhỏ nhắn lại gần phía
giường, con dao vẫn cầm trên tay.
- Em biết anh tỉnh lâu rồi, nên mau ngồi dậy nói chuyện với em
Trong bóng tối, không tiếng đáp lại, dáng người vững chắc, cao lớn ngồi
dậy, tựa lưng vào giường, đôi mắt xanh nhạt lóe lên ánh sáng, nhưng không
nhìn thấu được điều gì. Nó nghiến răng, anh không nói gì với nó, thật lạ,
như mọi khi anh sẽ phải nói vài câu đùa cợt chứ, hay anh biết nó nhất định
đến tìm anh? Con dao bạc trong tay nó không hẹn mà nhắm thẳng về phía
anh, anh không tránh. Mũi dao găm thẳng vào tường, tuyệt nhiên không tổn
hại anh. Không tránh? chỉ khi làm chuyện có lỗi với nó anh mới vậy. Nó bật
đèn lên, ánh sáng bao phủ căn phòng, nhìn rõ người anh trai yêu quý đang
ngồi ung dung trên giường, nét mặt nhàn nhã.
- Em muốn nghe
- chuyện gì?
- Anh biết rồi còn hỏi, Demon, anh có thông tin của ông ta phải không?
-...............
- Đừng thắc mắc, thái độ của anh như vậy hẳn có liên quan tới Demon,
em nhận ra lâu rồi, nhưng nếu anh không muốn nói em sẽ không ép
- Vậy tại sao em còn hỏi?
- Vì ngay từ đầu, anh không có ý định nói cho em biết_ Thanh âm trầm
xuống, mang chút trách hờn, nó tiến lại phía anh, vươn tay ôm chặt anh, lại
như con mèo nhỏ đòi sự chăm sóc của em. Anh vuốt nhẹ lọn tóc xanh của