CÁI ĐỒ TRỜI ĐÁNH. CÔ CỨ ĐỢI ĐẤY!!! - Trang 374

mặt biển, cười rất vui, cô cũng dần vơi đi nỗi đau

- Nè, sao hôm đấy cậu lại an ủi tớ? Sao lại ở lại?

- Vì tớ thích cậu? cậu rất dễ thương

- Hả?

- Tớ nói cậu dễ thương, tớ thích màu tóc xanh của cậu, thật đẹp

- Tớ cũng thích cậu_ cô bé cười rạng rỡ

- Vậy mai sau lớn tớ sẽ kết hôn với cậu được chứ?

- Kết hôn là gì? có ăn được không?

- Chắc có, có khi ăn còn rất ngon ấy chứ, nhưng nếu kết hôn chúng ta sẽ

mãi được ở bên nhau mãi

- Thật sao? thật thích quá_ Tiếng cười trong trẻo lại vang lên, vỡ òa

trong sóng biển. Đêm lại dần buông, sao trời lại tỏa ánh sáng bạc đẹp mắt ru
người ta vào giấc ngủ. Nhưng là một giấc ngủ cô độc, không có hơi ấm bên
cạnh, cô bé giật mình mở mắt. Không thấy cậu bé đâu, cô chạy dọc mặt
biển, gọi khản cổ. Lúc này cô mới nhận ra, mình còn không biết tên cậu ấy.
Cô lại ngồi im trên mặt biển chờ đợi, rồi lại khóc nấc nên, mưa dần trút
xuống, lại mưa...... vậy là ánh sáng lại một lần nữa rời bỏ cô

Suốt một khoảng thời gian dài, cô chỉ như một cái xác không nghe,

không nói, vô tri vô giác. Chẳng màng tới bản thân, chỉ có nỗi lo sợ bủa
vây. Cô đã gián tiếp gây ra cái chết của mẹ, cô cũng không còn gặp lại cậu
bé kia nữa. Tất cả chấm dứt thật rồi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.