CÁI ĐỒ TRỜI ĐÁNH. CÔ CỨ ĐỢI ĐẤY!!! - Trang 372

Cô bé bần thần ngồi trên cát, nước mắt không ngừng tuôn, như người

mất hồn. Mưa vẫn không ngừng xối xả, mưa ướt đẫm hai đứa trẻ trên bờ
biển.

- Không phải tại em, cha không giận em, anh cũng không ghét em,

ngoan nào

- Không phải, anh nói dối, mọi người ai cũng bảo tại em, cha cũng

không nhìn em, anh bảo mẹ sẽ về, nhưng không phải, em ghét mọi người, ai
cũng nói dối hết, anh đi đi, mau đi đi

Cô bé ôm đầu khóc thét, đẩy người anh ra xa, tựa người vào tảng đá,

khóc nấc lên. bóng của cậu cũng biến mất dần trên mặt biển, để lại một thân
ảnh nhỏ bé đơn độc cùng tiếng khóc thương tâm. Cũng chẳng biết mình đã
khóc bao lâu, ngồi im lặng như vậy bao lâu, đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt tái
nhợt vì ngấm nước mưa, mưa như trút không chịu ngừng. Cô bé vẫn ngồi
im lặng, không còn tiếng nấc, tiếng thút thít, chỉ có nước mắt trong suốt hòa
lẫn vào mưa.

- Cậu sao vậy, sao lại ngồi đây? cậu khóc sao? người cậu lạnh vậy, này

cô bé, nghe mình hỏi không?_ Âm thanh nhỏ bé trong trẻo vang lên, hình
ảnh mờ nhạt của một cậu bé có mái tóc hung đỏ, đôi mắt màu đồng ngây
ngô nhìn cô. Cô vẫn lạnh nhạt không nói, mắt không chút rung động, cả
người đều nhợt nhạt

- Lạnh thật đấy_ bàn tay nhỏ bé ấm áp đặt lên đôi tay nhăn nheo ngấm

nước của cô, hơi ấm lan tỏa đánh thức mọi cảm giác, cô bé lúc này mới cảm
thấy lạnh, thấy cơ thể run lên từng đợt

- Lạnh sao, cho cậu này_ Cậu bé dịu dàng rút ra một cái khăn lục xanh,

lau nước mắt cho cô

- Nhìn xem, thật giống màu tóc cậu, thật đẹp_ Cậu bé cười hiền, cảm

giác ấm áp mất đi bỗng trở lại, nụ cười và hơi ấm thật giống mẹ, thật sự rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.