CÁI ĐỒ TRỜI ĐÁNH. CÔ CỨ ĐỢI ĐẤY!!! - Trang 437

- Tại sao mọi người được đi, mà em không được đi_ Thiên Nhi mếu

máo

- Đây không phải trò chơi, em ở nhà sẽ an toàn hơn_ Sky đặt cô bé

xuống, cười dỗ dành. Đổi lại Thiên Nhi liếc anh ghét bỏ rồi hằn học rời
khỏi An Bảo điện.

- Vậy bây giờ chúng ta xuống trần ngay sao?_ Windy túm tay nó hỏi

- Không, tìm thúc thúc đã_ Nó đưa tay vỗ đầu thở dài một tiếng. Xem

thái độ của Thiên Nhi chưa chắc con bé chịu ngoan ngoãn ở nhà đâu, phải
nghĩ cách áp chế nó mới được.

Nhóm người bọn nó đi thẳng đến Linh Tiêu điện, trong lớp mây mờ ảo

bao phủ, nó nghe được tiếng đàn, tiếng đàn cổ cầm quen thuộc vang vọng
nơi bảo điện lạnh lẽo, tiếng đàn không âm sắc vọng ra từ phía vườn thượng
uyển. Âm thanh như lời tiễn biệt, nhạt nhòa. Nó khẽ nhắm mắt, cảm giác
như trong đầu hiện lên như nốt nhạc vô hình vô sắc. Người con trai ngồi
dưới gốc anh đào, trên trán có hình cách hoa đỏ sẫm, mái tóc dài thả tùy ý
trong gió, đôi mắt màu đồng nhìn nó trìu mến,dù không toát ra chút thần sắc
nào, bạch y trắng phiêu phiêu trong gió, ngón tay lướt nhẹ trên dây đàn. Nó
tựa như thấy bóng mình cũng đứng đó, dưới cơn mưa hoa đào, cười hồn
nhiên ấm áp. Qúa khứ đẹp luôn khiến người ta hoài niệm. Nó cười thầm tự
chế giễu, hướng bóng người đó, tỏ ý cười.

- Lay, cảm ơn đã đến tiễn em, " mặc dù cái mặt lạnh băng của anh chẳng

có chút thành ý nào cả" anh tốt nhất nên tìm Thiên Nhi bảo cô bé ngoan
ngoãn ở lại đi

Không thấy tiếng đáp lại, chỉ thấy bóng người dần biến mất, tiếng đàn

dừng hẳn trong những cánh hoa phiếm hồng. Nó vẫn tiếp tục tiến vào bảo
điện, trong đầu mơ hồ nhớ về những kỉ niệm mình đã từng trải qua, có chút

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.