CÁI ĐỒ TRỜI ĐÁNH. CÔ CỨ ĐỢI ĐẤY!!! - Trang 439

- Seny, chị không cho em đi cùng, em lén đi theo, ai dám cản?_ Thiên

Nhi che miệng cười khoái chí. Sau đó cũng tiến về phía cổng trời, nhưng
chưa kịp đã thấy Lay từ sau đi đến, dùng dải lụa Hỗn Thiên Lăng trói cô lại,
Thiên nhi trừng mắt nhìn Lay, vừa oan ức vừa bất ngờ.

- Em tốt nhất ở lại đây, Seny ủy thác cho anh trông coi em rồi, cách tốt

nhất là trói em lại.

- Anh nghe theo Seny bán đứng em.

- Khi ấy anh bán ngồi

Lay không chút biểu cảm trả lời, nhấc bổng Thiên Nhi lôi về An Bảo

điện, mặc cho cô bé vùng vẫy tìm cách thoát khỏi dải lạu.

- SENY chị đợi đấy cho tôi, còn lâu tôi mới để yên nhé...

Vừa mới đi được nửa đoạn đường, nó bỗng hắt xì liên tục, không phải

chứ, mới đi được nửa đoạn đường, thôi mà, trời cũng có lạnh đâu. Tưởng
nó rét, Sky kéo nó lại gần, ôm nó vào lòng. Một luồng ánh sáng hiện lên
trước mắt nhóm người. Màu xanh mát của cây, màu xanh lam của biển. Từ
trên cao có thể bao quát cả hòn đảo, một hòn đảo sơ khai khá lớn.

- Ra là nơi này, đẹp thật đấy

- Đẹp cái con khỉ, mày có biết tụi mình đang rơi không hả???

Tiếng hét của Haray làm nó bừng tỉnh, ờ hen, giờ mới thấy mình đang từ

trên trời rơi xuống, thánh thần ơi, lạy chúa rơi từ đây xuống không chết
cũng thành tật, lão Ngọc Hoàng, dám quẳng tụi nó bơ vơ giữa trời, hãy đợi
đấy, nó thầm nguyền rủa, sau đó phó mặc bản thân cho số phận.

Sau khi tiếp đất an toàn, nó xoa người ê ẩm, đứng dậy nhìn xung quanh,

đây là đảo hoang sao? Nhìn thật giống rừng nguyên sinh cổ đại. Nằm ở giữa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.