CÁI ĐỒ TRỜI ĐÁNH. CÔ CỨ ĐỢI ĐẤY!!! - Trang 570

một cánh hoa có thể tàn bất cứ lúc nào, khi chớm nở thì đẹp đẽ biết bao, khi
lụi tàn lại trở về với đất trời. Chiếc váy trắng thuần khiết thật chẳng hợp với
cảnh sắc nơi đây, nhưng trong nơi tối tăm lạnh lẽo này, cô trở nên đầy
huyền ảo, trong sáng lạ thường, chỉ là nét mặt như sắp khóc đến nơi. Nâng
bông bỉ ngạn xanh trên tay, cánh bướm hồ điệp vờn qua vờn lại. Khẽ nở nụ
cười lạnh lẽo như núi băng ngàn năm đã lâu chẳng còn thấy.

Trăm năm trước đây, khi cô vẫn còn là một đứa trẻ, mỗi ngày đều chăm

chỉ học tập, tính cách từ nhỏ đã rất nghiêm nghị, ngoan cường, việc gì cũng
theo lẽ công mà làm. Vốn chẳng bao giờ thấy cô cười, mà một khi đã cười
thì thần khóc quỷ sầu, bởi trong lòng cô không có tình cảm, không biết yêu
thương. Mỗi ngày đều nhìn thấy rất nhiều người chết đi, từ từ bước qua cầu
Nại Hà, đi qua sông Vong Xuyên, từ từ uống mạnh bà thang quên đi tiền
kiếp, sau đó tiếp tục đầu thai. Lúc ấy cô luôn cảm thấy, sinh mệnh thật
nhàm chán, ngàn năm vạn năm luân hồi chuyển thế, có gì hay mà ai cũng
mong được đầu thai làm người, được trường sinh bất tử? Kẻ làm thần như
cô đây có cuộc sống vĩnh hằng, cũng cảm thấy rất nhạt nhẽo. Cô muốn ra
thế giới bên ngoài, muốn chạm đến ánh mặt trời, muốn nhìn thấy mây trắng
biển xanh, nhưng đó chỉ là mong ước, mà cô lại rất thực tế, với những thứ
xa vời như vậy, cô không có hứng để tâm, chi bằng bỏ thời gian đọc sách,
học hỏi còn hơn.

Rồi có một ngày cô phải thay đổi, khi cô gái ấy đến. Cô ấy đem theo

hương vị của biển, tinh tế, đẹp đẽ, như giọt pha lê hấp thụ tinh hoa nhật
nguyệt, ngưng đọng trên nhánh cỏ non, nhìn thế nào cũng vô cùng thuần
khiết. Nhưng ngay lập tức cô thay đổi suy nghĩ ấy. Cô gái kia hống hách
ngang ngược, quậy tan âm phủ của cha cô, luôn miệng gọi tên một người,
khiến cha cô khốn đốn một phen. Vậy mà ông chẳng trách cứ cô ta, một lần
cô hỏi chỉ mỉm cười không nói. Cô gái ấy cứ bám lấy âm phủ này, đừng nói
18 tầng đến 28 tầng, 38 tầng cũng sắp bị cô ta đào lên rồi. Không chịu nổi
nữa cô liền cãi nhau với cô ta, vốn độc mồm độc miệng, cô chẳng nể ngang
cũng chẳng quan tâm cô ta vì sao đến đây. Mắng cho cô ấy tức nghẹn bỏ đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.