CÁI GHẾ TRỐNG - Trang 316

     

CHƯƠNG BA MƯƠI

Steve Farr lại đưa Henry Davett vào la-bô. Nhà doanh nghiệp cảm ơn Farr
và gật đầu chào Rhyme. Farr đi ra.

“Henry”, Rhyme nói. “Cảm ơn ông đã tới.”
Cũng giống như lúc trước, nhà doanh nghiệp không chú ý gì đến tình

trạng của Rhyme. Tuy nhiên, lần này, thái độ của ông ta không đem đến cho
anh nguồn an ủi. Nỗi lo lắng về Sachs đang xâm chiếm anh. Đầu óc anh cứ
văng vẳng giọng Jim Bell.

Thông thường anh có hai mươi tư tiếng đồng hồ để tìm thấy nạn nhân,

sau khoảng thời gian đó nạn nhân trở nên mất tính người dưới con mắt kẻ
bắt cóc và hắn sẽ giết họ chẳng cần suy nghĩ gì.

Quy tắc này, lúc trước được áp dụng cho Lydia và Mary Beth, bây giờ

thì nó có ảnh hưởng đến cả số phận của Amelia Sachs. Sự khác biệt, như
Rhyme tin tưởng, chính là Sachs có lẽ sẽ có ít hơn hai mươi tư tiếng đồng
hồ nhiều.

“Tôi tưởng anh đã bắt được thằng nhãi. Tôi nghe nói vậy mà.”
Ben đáp lời: “Hắn đã trốn thoát”.
“Không!”. Davett cau mày.
“Chắc chắn hắn đã trốn thoát”, Ben nói. “Một cuộc vượt ngục xưa như

diễm.”

Rhyme: “Tôi có thêm một số chứng cứ, nhưng tôi không biết phải hiểu

chúng như thế nào. Tôi hy vọng lại được ông giúp đỡ”.

Nhà doanh nghiệp ngồi xuống. “Tôi sẽ làm những gì có thể.”
Một cái liếc mắt qua cây ghim cài cà vạt khắc các chữ cái WWJD.
Rhyme hất đầu về phía bảng chứng cứ, nói: “Ông làm ơn đọc qua danh

sách kia được không? Danh sách ở bên tay phải ấy”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.