CÁI GHẾ TRỐNG - Trang 157

Ben bắt đầu đặt cuốn Thế giới thu nhỏ lên thiết bị lật trang - Vừa làm

anh ta vừa liếc nhìn Rhyme, hỏi: “Thế thực sự có nhiều người vẫn nhìn
thẳng vào ông và gọi ông là đồ con hoang à?”

Rhyme, đăm đăm nhìn bìa của cuốn sách, để Thom trả lời hộ: “Ồ, chắc

chắn rồi. Tất nhiên chỉ sau khi họ hiểu anh ấy.”

     

† † † † †

     

Lydia vẫn chỉ cách cối xay chừng một trăm feet.
Cô di chuyển nhanh hết mức có thể về phía lối mòn sẽ đưa cô tới với tự

do, nhưng mắt cá chân cô đau nhức nhối và làm chậm bước cô rõ rệt. Vả
lại, cô cũng đành di chuyển từ từ - việc len lỏi qua các bụi rậm một cách
tuyệt đối im lặng đòi hỏi người ta sử dụng đến đôi bàn tay. Nhưng, giống
như những nạn nhân của chứng tổn thương não mà cô từng chăm sóc tại
bệnh viện, cô không giữ cho mình được hoàn toàn thăng bằng và chỉ có thể
loạng choạng bước từ chỗ trống này sang chỗ trống khác, gây nên tiếng
động nhiều hơn ý muốn.

Lydia vòng ra xa đằng trước cối xay. Ngừng lại. Không thấy bóng dáng

Garrett. Tịnh không một âm thanh trừ tiếng nước của con suối đổi dòng đổ
vào cái vũng đáng nguyền rủa.

Thêm năm feet rồi mười feet.
Nào, hỡi thiên thần hộ mệnh, Lydia tự nhủ thầm. Hãy ở lại với con thêm

một chút nữa. Hãy giúp đỡ con vượt qua chỗ này. Xin Người... Chỉ vài phút
thôi và chúng ta sẽ trở về nhà, tự do.

Ôi, trời ơi, đau quá. Lydia không biết liệu có phải gãy xương không. Mắt

cá chân cô sưng vù, và cô biết rằng, nếu đúng là bị gãy xương, cứ đi mà
không có gì chống đỡ như thế này có thể khiến tình trạng trầm trọng hơn
gấp mười lần. Da chỗ đó cũng thâm tím lại - dấu hiệu của sự vỡ mạch. Có
thể xảy ra nhiễm độc máu. Cô nghĩ đến nguy cơ hoại tử. Phẫu thuật cắt bỏ
chân. Nếu điều này xảy ra, bạn trai cô sẽ nói gì? Cô đồ là anh ấy sẽ chia tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.