CÁI GHẾ TRỐNG - Trang 269

     

CHƯƠNG HAI MƯƠI LĂM

Garrett Hanlon dẫn Amelia đi xuôi một con đường rộng trải nhựa. Họ đi
chậm hơn lúc nãy, mệt lừ vì nóng và gắng sức.

Khu vực này có những nét quen và cô nhận ra đây là đường Kênh Đào –

con đường sáng hôm nay họ đã đi từ trụ sở chính quyền quận đến khám
nghiệm hiện trường vụ án ở Bến tàu kênh Nước đen. Cô có thể trông thấy
trước mặt những gợn sóng lăn tăn đen thẫm của sông Paquenoke. Bên kia
kênh đào là những ngôi nhà lớn, đẹp đẽ mà cô đã bình phẩm với Lucy.

Sachs nhìn xung quanh. “Tôi không hiểu. Đây là con đường chính dẫn

vào thị trấn. Tại sao chẳng có rào chắn nào?”.

“Họ nghĩ chúng ta đi lối khác. Họ đã dựng rào chắn ở phía đông và phía

nam so với đây.”

“Làm thế nào mà cậu biết được?”
Garrett trả lời: “Họ nghĩ tôi kỳ cục. Họ nghĩ tôi là thằng ngu. Khi mình

khác mọi người thì mọi người hay nghĩ như vậy. Nhưng tôi không như
vậy”.

“Nhưng chúng ta đang đi đến chỗ Marry Beth?”
“Chắc chắn rồi. Chỉ không phải theo lối mà họ nghĩ.”
Một lần nữa, sự tự tin và thiếu cởi mở của Garrett lại khiến Sachs lo

lắng, nhưng sau đó cô lại chú ý vào con đường, họ tiếp tục đi trong im lặng.
Mất hai mươi phút, họ ở cách cái ngã ba nơi Kênh Đào kết thúc tại đường
112 tối đa nửa dặm - Billy Stail đã bị sát hại ở ngã ba này.

“Nghe nào!”, Garrett thì thào, hai bàn tay bị còng túm lấy cánh tay

Sachs.

Cô nghênh nghênh đầu nhưng không nghe thấy gì cả.
“Nấp vào bụi đi”. Họ lùi từ đường vào một bụi nhựa ruồi lá cọ ngưa

ngứa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.