CÃI GÌ CŨNG THẮNG - Trang 136

Hài hước thiếu xác đáng

Ngụy biện dựa vào sự hài hước thiếu xác đáng xảy ra khi những tư liệu gây
cười không liên quan gì đến chủ đề được đem vào nhằm chuyển hướng chú
ý ra khỏi những lập luận.

Luận điểm của đối phương làm tôi nhớ đến một câu chuyện…

(Cái sẽ không nhắc người nghe nhớ đến cuộc tranh luận.)

Mặc dù sự hài hước có tính giải trí, cũng như làm cho cuộc thảo luận thêm
sinh động, nó cũng có thể làm mọi người xao nhãng. Ngụy biện này không
nằm ở chỗ sử dụng các yếu tố hài hước, mà ở việc sử dụng nó để đánh lạc
hướng khỏi vấn đề đúng sai đang được thảo luận. Một câu chuyện cười có
thể chiếm được cảm tình của thính giả nhưng không thể giúp bạn thuyết
phục được họ.

Một thành viên của Nghị viện Anh, Thomas Massey-Massey, từng đề nghị
đổi tên ngày lễ Giáng sinh từ Christmas thành Christ-tide, bởi vì “mass”
(trong từ Christmas) là 1 nghi thức của Công giáo, không phù hợp với một
quốc gia Tin lành như Anh quốc. Ông bị ngắt lời bởi một thành viên phản
đối ý kiến này, người đã hỏi ông rằng ông cảm thấy như thế nào nếu bị gọi
là “Thotide Tidey-Tidey”. Sau đó, dự luật này mau chóng bị lãng quên.

Người chất vấn kia là một đại diện tiêu biểu của ngụy biện này. Tiếng hót
líu lo của ông khi xuất hiện trong những buổi họp tranh cử nghị viện
thường nhấn chìm bất kỳ lập luận nào, với một lý do nghe rất hay là chúng
thú vị hơn rất nhiều và thường ở mức độ trí tuệ cao hơn. Vài người chất vấn
trở nên bất tử trong các sách vở ghi lại những trích dẫn từ những “người
chất vấn ẩn danh”, đặc biệt nếu sau câu phát biểu hài của họ là một câu trả
lời còn hay hơn của người ứng viên bầu cử. Lloyd George, Winston
Churchill và Harold Wilson, tất cả đều cho thấy sự khéo léo trong việc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.