CÁI GIÁ CỦA TỰ DO - Trang 107

Ra thế! Trong đáy thâm tâm, nàng vẫn coi Aimé là người yêu và

nàng không thể để Eugénie “hiếp” anh được. Tội nghiệp cô gái thất
tình đang khao khát trả thù và tội nghiệp Aimé!

“Kể ra cũng không có gì đáng thương hại cho Aimé”, Stephanie

thầm nghĩ. Eugénie trẻ trung, xinh đẹp, ngon lành thế kia. Aimé có bị
cô ta “hiếp” đi nữa thì cũng chẳng khổ cực gì. Thậm chí anh còn được
hưởng tấm thân mỡ màng kia nữa chứ. Và như thế ta cũng đỡ nguy
hiểm hơn. Bây giờ mới đến chập tối, đã chắc gì đến đêm khuya, tên
Atai kia chịu để ta yên!

- Thôi được, ta cho cô ta mượn nó! - Nàng nói bằng giọng oai vệ

xứng đáng với vị trí thượng khách của “Thánh Atai”.

Atai mãn nguyện rồi ngồi xuống ghế bên cạnh nàng.
Tuy cố làm ra vẻ điềm tĩnh, trong lòng Stephanie rất lo cho Aimé.

Mấy người đàn bà Canaque đang cởi bỏ dần áo quần trên người anh,
vừa cởi họ vừa cho anh uống thứ nước gì đó. Aimé giẫy giụa, co quắp
cưỡng lại chỉ càng làm đám đàn bà Canaque rú lên cười thích thú. Khi
trên người Aimé không còn mảnh vải nào nữa, đám đàn bà kia trói anh
vào khúc gỗ nằm ngang, theo cách làm người anh vồng lên. Stephanie
rất muốn nhắm mắt lại, nhưng Atai đang chăm chú theo dõi nét mặt
nàng, chờ đợi nàng thích thú trước đêm hội ái tình của dân chúng dưới
quyền y.

“Mình đành chấp nhận, đành giả vờ thuận tình vậy! Thậm chí

mình còn phải tỏ ra biết ơn y đã cho mình xem những quang cảnh dâm
dật kia”, Stephanie thầm nghĩ như vậy, nhưng nàng lại nghĩ đến Aimé
lúc này bị chuốc rượu say, chưa biết những gì sẽ xảy ra với anh. Đầu
anh đang lắc lư...

Đám dân chúng Canaque bây giờ đã lùi ra đứng thành vòng tròn

xung quanh pho tượng thần gớm ghiếc. Eugénie quỳ trước Atai. Tên
này cúi xuống mừng cho cô ta:

- Con được một tên đàn ông đẹp trai đấy! Ta mừng cho con!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.