CÁI GIÁ CỦA TỰ DO - Trang 109

giống của Aimé, rõ ràng là như thế. Chị ta bước đi, lưng quay về phía
bục. Stephanie chỉ nhìn thấy lưng Aravihi. Nàng thấy chị ta đã quẳng
mảnh vải nhỏ che chỗ kín, bây giờ hoàn toàn khỏa thân, đang cưỡi lên
người Aimé. Chị ta vừa “hiếp” Aimé vừa rú lên cười man rợ. Thật ghê
tởm. Nhưng rõ ràng đây là lễ hội vui nhất mỗi tháng của dân Canaque,
vào đêm trăng tròn.

- Atai! - nàng thì thầm, ghé đầu nói với y.
- Nàng muốn gì?
- Trả lại tên nô lệ kia cho ta.
Atai cau mày, nhìn thẳng vào mắt nàng:
- Để nó cho hết giống nó có. Khi nó không làm được nữa, ta sẽ

trả nó lại cho nàng.

Stephanie nhận thấy trong giọng nói của Atai có nét khinh bỉ.

Điều nàng vừa yêu cầu đã hạ phẩm giá của nàng trước tên “Thánh”
kia. Nàng vội nói chữa:

- Nhưng ngài ban nó cho Eugénie chứ đâu phải cho những đàn bà

khác?

- Vậy nàng có đem bản thân nàng ban cho ta không?
Có nghĩa Atai đòi đổi. Nàng muốn y thả Aimé thì nàng phải hiến

thân xác nàng cho y. Stephanie biết không đời nào Aimé chịu, nếu như
anh nghe được “điều kiện” của Atai. Stephanie tin chắc Aimé sẽ bảo:
“Không! Thà tôi chết còn hơn!” Nhưng nếu nàng từ chối Atai, y nổi
giận và mọi việc sẽ hỏng cả. Y sẽ cưỡng hiếp nàng, giết nàng, thả
nàng cho đám đàn ông đang hừng hực thèm khát kia thay nhau hiếp
nàng.

Trong lúc nguy hiểm tột cùng như vậy Stephanie vẫn cố trấn tĩnh.

Nàng thoáng nghĩ: phải tự khẳng định mình, phải chinh phục Atai,
phải làm cho y tự nguyện bỏ ý định kia chứ không phải mình khước
từ. Nàng nghĩ đến Yann, đến Boris, đến René, dùng những người đó
làm chỗ dựa để nàng vững tâm. Và đột nhiên nàng nghĩ đến Moise với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.