CÁI GIÁ CỦA TỰ DO - Trang 144

- Xong rồi chứ?
- Yann... - Stephanie thầm thì van vỉ.
- Tôi hiểu. Tôi hiểu! Lên ngựa thôi! Bà nói đúng, phu nhân

Dytteville. Những kẻ ở khách sạn Ile mới quan trọng, bà mới cần quan
tâm. Còn tôi chẳng là cái gì hết. Tôi chỉ là thằng nhân tình lén lút.

Yann giật cương cho ngựa phi như điên trong đêm tối. Anh ôm

chặt nàng, áp nàng vào ngực mình, kẹp chặt hai đùi nàng vào đùi
mình. Họ không nói một lời. Họ lặng lẽ như vậy cho đến lúc về tới
khách sạn.

Khi họ dừng ngựa, sân bên ngoài vắng tanh, không một bóng

người. Yann nhẩy xuống trước, đỡ nàng xuống sau.

- Khoan đã! - Yann ra lệnh.
Anh vuốt lại nếp áo nàng, như thể cố kéo dài giây phút bên nàng.
Stephanie thầm nghĩ: “Không người đàn ông nào đau khổ vì

mình như mình đang làm Yann đau khổ. Yann! Tại sao anh tự hành hạ
anh như vậy? Em yêu anh kia mà, Yann!”.

Nhưng nàng không nói gì. Trước thái độ của Yann, nàng thấy sợ.
Như kẻ điên, Yann nhẩy phắt lên lưng ngựa, hét:
- Đi!
Stephanie không chịu nổi nữa. Nàng không thể chia tay anh trong

tình trạng thế này. Tim nàng rướm máu. Nàng thèm được áp môi vào
môi anh, áp thân thể vào thân thể anh, được hôn anh một nụ hôn đắm
đuối. Nàng vội vã đưa tay níu dây cương. Con ngựa vẫn phi, kéo
Stephanie lê đi một quãng rồi mới dừng lại. Nàng đã túm được cổ nó
bèn bấu chặt, co chân lên.

Yann đỡ nàng, ôm chặt:
- Em yêu của anh... Xin lỗi em...
- Anh ở lại khách sạn với em, Yann. Em yêu anh, em không thể

xa anh! Và em cũng biết, anh không muốn xa em chút nào. Mặc dư
luận, mặc tất, vào với em...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.