CÁI TẾT CỦA MÈO CON - Trang 161

nhớ khuôn mặt tròn tròn hiền ơi là hiền của nó, nhớ hai cái kim sáng như
hai con mắt nó chăm chăm nhìn tôi, và nhất là nhớ tiếng “tí tách tí tách” êm
êm như là nó thở!

Thế là tôi nằm nghĩ lan man. Tôi sợ bố tôi bận việc quá quên lên dây

đồng hồ, hoặc để cho nó bị bụi bặm… Chúng tôi nhớ nó. không biết nó có
nhớ chúng tôi không nhỉ? Thôi được, để đồng hồ giúp bố ở nhà, bởi vì bố
hay phải làm ca đêm… Thôi, tớ ngủ cái đã, đồng hồ nhé!

Một hôm, độ mười giờ sáng, máy bay réo sèn sẹt rồi súng nổ ầm ầm

phía Hà Nội. Chúng tôi lo lắm. Chiều mát, mẹ tôi ra đường cái đón người
từ Hà Nội lên để hỏi thăm. Các bác ấy nói chúng nó ném bom khu nhà tập
thể B, khu nhà tập thể C. Tối hôm đó, mẹ tôi cứ ngơ ngẩn không ăn cơm
được, anh em tôi cũng ỉu xìu xìu.

Hôm sau thì biết tin có mười mấy người chết và bị thương. Khu nhà

tập thể nhiều chỗ bị sập, nhưng phòng bố tôi, phòng bác Thụy chỉ bị mảnh
bom và sức ép, bố tôi không bị thương vì đi làm vắng, còn bác Thụy bị
thương nhẹ vào chân, phải nằm bệnh viện.

Chủ nhật tuần ấy, bố tôi đạp xe vào chỗ sơ tán, mang theo cái ruột

chăn bông, cái va li, cái ấm tích, cái ba lô và cả cái đồng hồ báo thức nữa,
các bạn ạ!

Trong khi các cô các bác, các cụ trong xóm quây quanh bố mẹ tôi

nghe

chuyện tội ác của giặc Mỹ và nguyền rủa chúng nó, thì tôi và cái Nga

ôm lây đồng hồ. Nó vẫn còn sống mới lạ chứ! Bố thằng Níchxơn, đừng có
hòng giết cái đồng hồ quý của tao!

Tôi lấy giẻ lau cho nó. Mặt kính bị rạn một vết to, còn cái đế nhựa gãy

cụt bên chân trái. Nó đứng khập khiễng, phải gấp giấy kê vào thì mới đứng
thẳng được. Nhưng nó vẫn “tích tắc, tích tắc” đều đều, như không có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.