CÁI TẾT CỦA MÈO CON - Trang 162

chuyện gì xảy ra. Mấy lần tôi và cái Nga hỏi bố về chuyện bom Mỹ đánh
nhà mình, nhưng bố bận nói chuyện với người lớn, bố chưa kể.

Chắc là tối hôm ấy ở xưởng về, bố thấy một góc tường đổ và cửa nhà

mình bung ra. Bố nhặt được cái ấm tích bên cạnh cốc chén và cái phích vỡ
tan. Nhưng bố không thấy cái đồng hồ đâu cả. Bố bới bố tìm, bố tìm mãi.
Sau rồi bố áp tai xuống đống gạch đổ, bố nghe thấy “tích tắc tích tắc”. Chắc
là cu cậu cố kêu to lên cho bố nghe rõ. Bố dỡ gạch ra. Hai mắt cu cậu sáng
lòe. Bố nhặt lên thì thấy mặt cu cậu bị rạn, mà chân thì sứt.

Đêm chủ nhật ấy, tôi và cái Nga đặt đồng hồ ở đầu giường mà ngủ.

Cái Nga nó chả nghĩ gì cả, nó ngủ khì khì. Tôi thì tôi nhớ bác Thụy. Theo
lời mẹ dặn, tôi đã viết thư thăm hỏi bác, chúc bác mau khỏi để trở về làm
việc. Tôi

cũng nhớ cái đồng hồ quả lắc của bác. Nó đứng tít trên cao mà bị hơi

bom ép thì chắc gay go… “Tính tang tang tình!… ấy mau lên nào!”. Nó
vẫn dõng dạc nhắc chúng tôi đấy. Nhớn mau lên các bạn ơi, học thật giỏi
vào, thật ngoan vào!

… Ba giờ sáng thứ hai, đồng hồ reo vang gọi cả nhà dậy tiễn bố về Hà

Nội. Tiếng nó vẫn trong vẫn khỏe lắm. Nó giỏi thật đấy, buồn nó không
chạy chậm, vui nó chẳng chạy nhanh, đã chạy là đúng phăm phắp.

Lần này bố để nó ở lại sơ tán với chúng mình. Tuyệt quá!

10-1972

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.