CÁI TẾT CỦA MÈO CON - Trang 200

CÁI TẾT CỦA MÈO CON

Nhiều Tác Giả

www.dtv-ebook.com

Chương 37: Sự Tích Vịnh Hạ Long

Vào một ngày đẹp trời nào đó, trên chiếc thuyền buồm hoặc trên một

con tàu nhỏ, chúng ta đi thăm vịnh Hạ Long. Biển Hạ Long mùa xuân, mùa
hè hay mùa thu đều đẹp. Bầu trời xa rộng, mặt vịnh phẳng lặng xanh biếc,
trong đến mức nhìn rõ cả những đám rong rập rờn dưới đáy nước…
Thuyền ta lướt đi. Gió mát thổi lộng. Những đảo đá lần lượt hiện trước mắt
ta muôn dáng hình kỹ lạ. Tiếng chim hải âu vỗ cánh, tiếng những bầy vẹt
biển kêu vang trên các vách đá và hang sâu. Thuộc đủ tên các đảo lớn nhỏ,
họa chăng chỉ có các bác dân chài đã sống cả đời trên vùng vịnh tuyệt đẹp
này. Người đưa ta đi thăm Hạ Long - anh phụ trách trại hè, chị hướng dẫn
viên công ty du lịch hay bạn nhỏ người Quang Ninh - sẽ chỉ cho ta: kia là
Đèo Bụt, đây là Vũng Oản, phía xa mờ kia là đảo Tuần Châu, rồi Ông Võ,
Bái Tử Long… Những tên nghe sao ngộ nghĩnh, lạ lùng! Những tên đã có
từ lâu đời ấy, do đâu mà có?

Ngày xưa, khi trái đất mới hình thành, trên trái đất mới chỉ có biển,

rừng rậm, đầm lầy, đời sống con người còn sơ khai mông muội. Cuộc sống
đầy những lo âu, khiếp sợ trước thiên nhiên bí hiểm và dữ dằn. Bấy giờ,
vùng vịnh này là nơi chứa biết bao nhiêu tai họa. Trên rừng đâu đâu cũng
gặp thú dữ; dưới biển, khắp nơi loài thủy quái hoành hành. Chúng gây ra
bão tố sóng lớn cuốn đi cửa nhà, nhấn chìm bè máng, cây cối ruộng đồng bị
vùi sâu dưới nước. Trên cõi trần nơi nào cũng tràn ngập lời khóc than ai
oán.

Khi ấy ở cõi trời lại vô cùng bình yên nhàn tản. Các vị thần tài ba trên

thiên đình chẳng biết làm gì, suốt ngày chỉ đi dự yến tiệc, vui chơi, múa
hát. Trong các vị thần tài ba ấy, có nữ thần Rồng, sau khi chán mọi cuộc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.