CÁI TẾT CỦA MÈO CON - Trang 201

vui, thần về nhà truyền lại phép thuật cho đàn con. Dạy hết phép rồi thần lại
cảm thấy trong lòng chán nản, suốt ngày đóng cửa chả đi đâu. Thấy mẹ
buồn phiền, đàn con xúm lại hỏi han:

- Mẹ ơi, sao mẹ buồn thế? Có phải tại chúng con không vâng lời mẹ,

hoặc chúng con học chẳng chuyên cần làm cho mẹ buồn không?

- Không, không phải tại các con đâu, chẳng qua mẹ hay nghĩ ngợi vẩn

vơ đấy thôi.

- Mẹ nghĩ gì, mẹ có thể nói cho chúng con biết được không?

- Các con muốn nghe thì mẹ sẽ nói, nhưng chắc rằng các con chẳng

thể nào làm cho mẹ vui hơn được. Các con biết đấy, mẹ là một trong những
vị thần tài ba ở thiên đình. Nhung mẹ biết dùng cái tài ấy để làm gì trên cõi
trời nhàn tản này? Và khi đã không dùng đến thì có tài cũng như không.
Người ta sống sung sướng khi biết mình làm được những điều có ích. Trên
cõi này moi người đều bị nhấn chìm, mờ nhạt trong những cuộc vui muôn
thuở. Từ xưa tới nay và từ nay về sau vĩnh viễn chẳng có gì thay đổi. Thế
mà Ngọc

Hoàng thượng đế và các thiên thần đều bất tử, vậy thì sẽ thấy chán

ngán đến mức độ nào! Có cái gì, có hành động nào chứng minh là ta vẫn
đang sống? Mẹ luôn bị giày vò về những điều như thế. Mẹ luôn muốn rằng
mẹ làm được điều gì có ích để chứng tỏ mình đang sống. Bởi vậy mẹ đã
truyền lại phép thuật cho các con và khi các con đã học hết phép thuật của
mẹ rồi thì mẹ chẳng còn biết làm gì nên lại buồn. Và chính các con, các con
sẽ dùng phép thuật ấy làm việc gì nào?

Khi ấy, một trong số các con của thần Rồng nảy ra ý muốn mẹ cùng

đàn con chu du một chuyến xuống cõi trần cho khuây khỏa.

Mẹ con thần Rồng bay qua một vùng eo biển, thấy gió dữ nổi lên. mặt

biển ầm ầm bão tố. Nhìn xuống thấy muôn loài thủy quái đang hà hơi, phù

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.