CÁI TẾT CỦA MÈO CON - Trang 203

hai đầu gối ngồi nghỉ. Mỗi ngày ông móc một hạt xôi trong lòng phẩm oản
để ăn, vừa ăn vừa thuyết phục thần Rồng về trời. Cho đến khi phẩm oản đã
rỗng hết

ruột, thần Rồng không những khăng khăng không chịu về mà còn tìm

cách thuyết phục lại ông Bụt:

- Ông Bụt ơi, tôi biết rằng tôi ở lại đấy là có tội với Ngọc Hoàng.

Nhưng nếu tôi về trời thì tôi có làm được gì đâu, chẳng qua để chứng tỏ là
có thêm một người ở dưới quyền trị vì của Ngọc Hoàng. Còn ở đây tôi giúp
cho con người tránh khỏi bao tai ương, cực khổ. Chính điều ấy đã làm cho
tôi vui và cảm thấy mình được sống thực sự. Xin ông hãy về tâu với Ngọc
Hoàng cho tôi ở lại trần thế này.

Xúc động trước việc làm và lý lẽ sâu xa của thần Rồng, lại thương

thần Rồng phải một mình chống chọi với muôn loài thủy quái, ông Bụt liền
quyết định ở lại cùng thần Rồng cứu giúp con người. Ông ném phẩm oản
rỗng xuống biển làm thành một cái vũng cho thuyền bè tránh gió trong
những ngày biển động. Còn ông, ông lên rừng, ngồi trên một đèo để trấn
loài hùm beo ma quái.

Nghe tin ông Bụt cũng không về trời nữa, Ngọc Hoàng càng nổi giận

lôi đình. Người cho rằng ông Bụt quá nhu nhược, nên đã bị thần Rồng lôi
kéo, mua chuộc. Ngọc Hoàng liền sai ông Võ xuống trần. Ông này sức
mạnh hơn người, oai phong lẫm liệt. Ông chưa tới nơi đã nghe tiếng ông
quát vang lên như sấm sét. Thần Rồng không hề nao núng, bình tình mang
lý lẽ của mình ra thuyết phục ông Võ. Trước những lời chân thành, ông
thấy ân hận suýt nữa đã trị tội một vị thần tài giỏi và tốt bụng như vậy. Ông
Võ cũng xin ở lại cùng với thần Rồng. Ông đứng chống kiếm quay ra phía
biển để trấn áp muôn ngàn sóng dữ.

Thấy các thần xuống hạ giới đều không chịu trở về, Ngọc Hoàng

không phái ai đi nữa. Người cho rằng mọi nguyên nhân chống lại ý trời đều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.