CÁI TẾT CỦA MÈO CON - Trang 202

phép, xô đẩy mặt biển lên cao muôn trượng. Cây cối nhà cửa bị nhận chìm
và cuốn trôi đi. Nhưng con người không chịu khuất phục. Con người gan
góc chống lại bão tố và sóng dữ. Vũ khí trong tay con người hồi đó còn rất
thô sơ, chỉ có dao đá, rìu đá, những thân cây vạt nhọn, những con thuyền
độc mộc mỏng manh.

Cuộc chiến đấu giữa thiên nhiên và con người thời xưa thật không cân

sức. Biết bao mạng người phải làm mồi cho các loài thủy quái. Sau mỗi kỳ
dông bão, những người còn sót lại tìm cách bám víu những mỏm núi cao ẩn
tránh. Cuộc sống muôn vàn cơ cực. Tiếng khóc than của người lay động tới
mấy tầng mây.

Cảm phục sự gan góc của con người, thương xót nỗi khổ đau của con

người, thần Rồng vội vàng cùng các con bay về trời tâu với Ngọc Hoàng
mọi chuyện và xin với Ngọc Hoàng cho thần xuống trần để cứu giúp con
người. Ngọc Hoàng bằng lòng cho thần Rồng đi, nhưng người dặn là sau
khi xong việc phải trở lại trời ngay…

Thần Rồng xuống vùng vịnh, một mình chống chọi với muôn loài thủy

quái. Thần phải rút vẩy của mình ra để làm hàng ngàn gươm đao, thành lũy.
Cuộc chiến rất ác liệt. Cuối cùng thần Rồng đã thắng. Mực nước hạ xuống,
mặt vịnh lại bình yên. Nhưng muôn loài thủy quái vẫn ẩn dưới lòng biển
sâu chưa chịu khuất phục, chúng chỉ chờ khi nào thần Rồng về trời là lại
nổi lên hoành hành.

Biết vậy, thần Rồng quyết ở lại để trấn vùng vịnh, mặc dù suốt ngày

đêm, không lúc nào thần nguôi nhớ đàn con yêu dấu.

Nghe tin thần Rồng vì quá gắn bó với con người mà ở lại hạ giới,

Ngọc Hoàng nổi giận. Người sai ông Bụt mang theo bên mình phẩm oản và
một cây gậy. Oản để ăn cho thêm sức mạnh mà thuyết phục thần Rồng về,
còn gậy để đề phòng những tai ương bất trắc. Đường từ trên trời xuống cõi
trần xa đằng đẵng. Xuống tới nơi, mỏi chân, ông Bụt liền đặt cái gậy lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.