CÁI TẾT CỦA MÈO CON - Trang 216

kinh, tiếng suối chảy như lời hát thầm của cây, của đất. Nhìn lên đỉnh núi
thấy có hai cái am nhỏ. Chàng liền theo hướng đó trèo lên. Tới nơi. chàng
gặp một nhà sư tên là Phật Quang. Hai người trò chuyện với nhau hồi lâu.
Nhà sư nhận thấy Đồng Tử là người thông minh, trong sạch. Người ngỏ ý
muốn truyền phép lại cho chàng.

Thê là từ hôm đó, Đồng Tử ở lại luôn trong am. Chàng không còn

thiết chuyện đổi hàng hóa ở ngoài biển nữa.

Học được hơn một năm thì Phật Quang cho chàng xuống núi. Trước

khi đi, Người tặng cho chàng một cái nón, một cái gậy và dặn rằng: “Phép
biến hóa là ở cả trong cái nón và cái gậy này”.

Khi về nhà, Đồng Tử chẳng mang theo một thứ hàng hóa nào ngoài

cái gậy và cái nón. Thấy vậy, Tiên Dung toan trách giận chàng, nhưng khi
nghe chàng kể bao chuyện lạ lùng về những miền chàng đã đi qua thì nàng
lập tức nguôi khuây cơn giận.

Chàng đem phép thuật dạy lại cho nàng rồi hai người rời thôn xóm ra

đi để tìm những nơi kỳ thú khác mà họ chưa được biết.

Một hôm, đang đi giữa một miền đất hoang thì trời tối, hai vợ chồng

cắm cái gậy xuống đất, úp cái nón lên đầu gậy để che sương rồi tựa lưng
vào nhau ngồi dưới nón.

Quá nửa đêm, vợ chồng tỉnh dậy, bỗng thấy mình đang ở trong cung

điện

nguy nga: giường đệm, màn trướng lộng lẫy, lại có đủ kẻ hầu người

hạ, binh lính tấp nập ngoài hành lang.

Sáng hôm sau, hai người ra xem thì thấy thành quách uy nghiêm,

không khác gì một tòa thành lớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.