CÁI TẾT CỦA MÈO CON - Trang 214

Đồng Tử vừa xấu hổ vừa sợ hãi liền thưa với công chúa về mọi nguyên do
và xin công chúa tha tội cho. Công chúa nghe rồi lấy làm thương xót, nàng
bảo với Đồng Tử:

- Chàng chẳng có tội gì, chẳng qua vì cảnh nghèo. Tôi không ngờ trên

đời này lại có một người nghèo như vậy mà vẫn sống được, trong khi tôi
sống giữa bạc vàng, gấm vóc mà tôi còn chán ngán cõi đời này!

- Điều công chúa vừa nói cũng đủ chứng minh cho lẽ sống của tôi. Là

vì, niềm vui đâu phải ở sự giàu sang: niềm vui ở chính lòng ta thanh thản.
Bởi vậy, nghèo như tôi vẫn có thể sống vui sướng, mà giàu như nàng vẫn
có thể chẳng có được niềm vui. Nhưng thực ra tôi đâu có nghèo. Đối với
tôi, ngọn núi kia, con sông này đã là bè bạn, của cải cả. Tôi trò chuyện với
dòng nước, vui đùa giữa cỏ cây, ai có quyền ngăn cấm? Mỗi một ngày, mặt
trời lên, mặt trời lặn làm đổi thay bao cảnh sắc thiên nhiên. Trước mắt ta,
trong lòng ta, biết bao điều kỳ diệu… Cho nên tôi không những sống được
mà còn sống thú vị nữa là khác. Tôi muốn sống được nhiều, thấy được
nhiều. Trong trời đất, có biết bao điều ta chưa tìm ra, chưa hiểu hết…

Nghe chàng nói, công chúa xúc động lạ lùng. Nàng bàng hoàng như

vừa tỉnh cơn mơ. Phải chăng những lời lẽ này là nhũng lời thức tỉnh nàng,
kêu gọi nàng trở về với cuộc sống, một cuộc sống trong sạch và phong phú
thực sự chứ không phải cuộc sống giả tạo và đơn điệu chốn cung đình.
Nàng run rẩy nói với chàng:

- Nghe chàng nói, tôi mới hiểu ra lâu nay, tôi chưa bao giờ được sống,

thế mà tôi đã vội chán chường. Cuộc sống mạnh mẽ và quyến rũ biết bao!
Trước kia, tôi đã có lời nguyền là sẽ không bao giờ lấy chồng, thế mà bây
giờ lại gặp chàng ở đây, trong hoàn cảnh này, ắt là duyên trời đã định. Từ
nay, chúng ta sẽ là vợ chồng.

Nói rồi, nàng bảo chàng tắm rửa sạch sẽ và sai người lấy quần áo cho

mặc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.