CÁI TẾT CỦA MÈO CON - Trang 34

Trong đêm khuya mênh mông, trời tối đen như mực, bóng ngựa bay

vun vút, mỗi lúc sáng lên, đỏ hồng rồi xanh biếc như một vì sao.

Bây giờ thì không còn thấy gì nữa.

Chú ngựa nhỏ bay đi mãi về phía xuôi đến một vùng đồi núi, cây cối

sum sê. Ở đây có năm cụ già đang đúc cây roi sắt cho Gióng.

Năm cụ, năm dáng người. Một cụ cao và gầy, tóc bạc trắng như mây.

Một cụ to khỏe, râu và đôi lông mày còn đen đậm. Cụ thứ ba thì không có
râu, nhưng mặt đầy nếp nhăn như chứa đựng rất nhiều suy nghĩ, lo âu. Cụ
thứ tư, người thấp bé nhưng vững chắc lạ thường. Còn cụ thứ năm thì có
vầng trán rộng và chòm râu dài quá ngực.

Năm cụ vừa đúc roi sắt cho Gióng vừa thao thức bàn chuyện giết giặc.

Cụ già người thấp bé, thở dài rồi nói:

- Có roi cho Gióng, nhưng tìm đâu ra được ngựa cho Gióng cưỡi bây

giờ! Gióng đi bộ thì giặc Ân càng có thêm ngày giờ để giết hại, đốt phá,
cướp bóc bà con ta…

- Gióng cao lớn quá. may ra chỉ có ngựa nhà trời xuống giúp!

Cụ già mặt đầy nếp nhăn vừa nói hết lời thì một luồng sáng xanh bay

vút đến, đáp ngay xuống trước mặt năm cụ:

- Các cụ đừng lo! Tôi là ngựa để cho ông Gióng cưỡi đây! Cá năm cụ

già vụt đứng dậy.

Vì đứng dậy nên các cụ càng nhìn thấy ngựa nhỏ quá. Cụ già tóc bạc

trắng liền hỏi:

- Ngựa từ đâu đến đây?

- Từ đất lên và từ trời xuống!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.