CẠM BẪY - Trang 142

cô gái. Có tiếng gõ cửa. Im lặng. Tôi đưa tay ra hiệu cho cô gái mở cửa.

Lại có tiếng gõ cửa, lần này thì mạnh và liên hồi hơn.
“Ra mở cửa đi!” tôi rỉ tai cô ta giục. Tôi tin chắc là cô ta không làm nhưng

tôi vẫn giục, và tôi đã đúng.

Bất thình lình cô tuột khỏi ghế bố và cất tiếng:
“Cứ mở!”
Ngoài cửa hình như có ai đó đã dùng vai hích để phá cửa.
Lần này thế là hết. Một khi đã rơi vào tay Hem, tôi sẽ chỉ còn cái xác.

Nhưng điều đó không làm tôi lo. Điều duy nhất mà tôi quan tâm lúc này là
tiền. Và bởi vì không cần đến đống tiền này nữa nên tôi cũng không thế để
cho chúng rơi vào tay bọn chó má đó.

“Farrar, mở cửa ra! Chúng tao biết mày đang ở trong đó.” Có tiếng quát

tháo vang lên ngoài hành lang.

Lại có tiếng hích vai vào cửa, nó rung lên nhưng vẫn không chịu bung ra.

Tôi thò đầu ra cửa sổ. Dưới nó, dọc theo chính diện là một mái dua dày
chừng ba mươi xăng ti mét. Cái mái dua đó kéo dài tới góc nhà, cách chỗ tôi
chừng hai mươi mét, nơi có một bức tượng đá lớn tướng. Nếu tôi leo được
đến đó thì bức tượng sẽ là nơi tránh đạn lý tưởng. Bên dưới, đám đông tò mò
ngước mặt nhìn lên. Leo qua thành cửa sổ, tôi đặt một chân lên mái dua và
kéo theo va-ly tiền. Đám đông ồn ào nhưng tôi không dám nhìn xuống, tim
đập mạnh, hai chân run lên. Cuộc phiêu lưu ấy xem ra rất nguy hiểm ngay cả
khi tay tôi không bận xách va-ly tiền. Đã thế cái va-ly lại khá nặng làm cho
tôi khó lòng đứng vững.

Tôi dồn hết can đảm bước tới bằng cách áp sát lưng vào tường dò dẫm

từng bước một, hệt như một nghệ sĩ đi thang dây. Qua được cửa sổ phòng bên
bỗng nhiên tôi muốn nhìn xuống nhưng rồi tôi kìm lại được: chỉ cần nhìn
xuống là hết, tôi sẽ rơi xuống đất. Cần phải dò dẫm đi qua một ô cửa sổ nữa,
sau nó thêm mười mét nữa góc nhà sẽ là bức tượng cứu tinh.

Tôi lại tiếp tục dò dẫm đi. Đi ngang qua cửa sổ thứ hai tôi dừng lại nhìn

vào. Phòng không có ai, cửa phòng mở thông ra hành lang. Để đến chỗ bức
tượng cứu tinh chỉ còn chừng sáu, bảy mét nữa. Cần phải vội. Sau lưng vang
lên tiếng quát nhưng tôi không ngoảnh mặt lại. Cuối cùng, tôi cũng đến được
góc nhà. Tôi để cái va-ly xuống mái dua, bám lấy bức tượng, định đi ra phía
sau khách sạn. Một người phụ nữ nào đó ré lên một tiếng khủng khiếp. Đám
đông như sôi lên, tiếng la hét ầm ĩ. Tìm được thăng bằng, tôi xách va-ly giơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.