CẠM BẪY ĐỘC THÂN - Trang 117

Sau một lúc, chàng mỉm cười. "Không có điều gì mà có thể thoát khỏi mắt
bà."

"Ồ, bà không cho là vậy. Cháu vẫn chưa kể với bà những gì đã xảy ra giữa
cháu và Ellie. "

Chàng vui vẻ nói: "Không có gì xảy ra, bà bà ơi. Như cháu đã nói với bà,
cháu đã cứu cô ấy khỏi một cuộc bạo động. Cháu không biết cô ấy đến Cung
Điện Hoàng Gia để làm gì. "

Bà nội của chàng gật đầu. "Bà tin cháu, than ôi, nhưng bà không nghĩ rằng
thế giới sẽ tin cháu."

Chàng thở dài. "Chỉ cần cho cháu biết nơi cô sống."

oOo

Ellie điều chỉnh ngọn nến để giúp nàng đọc rõ hơn. Ngay cả vào ban ngày,
nàng cũng buộc phải thắp sáng một ngọn nến. Trong tầng hầm trú thân của
nàng, không bao giờ có một tia sáng mặt trời xuyên qua các khung cửa sổ bé
nhỏ kia.

Nàng đã không xem nơi này như nhà của mình, mà chỉ là một trạm trú chân
tạm thời giữa các công việc. Giá mướn nó được rẻ và còn được thuận tiện, và
là một nơi để lưu trữ vài mảnh đồ vật nội thất của mẹ nàng mà nàng muốn
giữ lại. Và khi nào nàng cảm thấy những bức tường này quá chật hẹp thì
Công viên Hyde chỉ cách đấy một đoạn đường ngắn đi bộ mà thôi.

Nàng đã có không ít cuộc tản bộ tại Công viên Hyde, nhưng không phải hôm
nay. Sau khi đọc những bức thư vừa được đưa đến bởi người phát thư thứ nhì,
không một tia sáng [hy vọng] nào còn lại trong nàng. Vì vậy, nàng đã tự pha
cho mình một tách trà dược thảo và đã khóc cho hết những tủi buồn.

Nàng không thể ngừng đọc những bức thư ấy. Ngay cả bây giờ, nàng ngồi tại
bàn, vuốt cho chúng thẳng thóm lại, và đọc chúng thêm một lần nữa. Mỗi bức
thư đều có cùng một nội dung như bức trước. Vị trí mà nàng đã xin làm đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.