CẠM BẪY ĐỘC THÂN - Trang 134

Giọng nói của nàng nghe như một bánh xe kêu cót két. "Anh có phải đã mất
trí rồi không? Sống với anh? Ồ, đấy không phải là khiến cho tất cả những con
mèo béo [mấy bà ngồi lê đôi mách] có chuyện để nói sao!"

"Tôi không có ý là không có một người hộ tống. Bà nội và em gái của tôi sẽ
có mặt. Sự hiện diện của họ sẽ khiến mấy bà ngồi lê đôi mách phải câm
miệng thôi.”

"Há! Điều đó cho thấy anh ít hiểu biết ngần nào! Tôi không có đủ khả năng
để vướng vào rắc rối nào nữa."

Lời nói của chàng đến thật chậm rãi và cố ý, để biểu đạt quan điểm của mình.
"Có cái gì ở đây khiến tôi cảm thấy không ổn. Tôi không thể chỉ rõ là cái gì.
Nhưng bản năng của tôi nói với tôi hoàn cảnh của chúng ta đã khá hơn nhưng
vẫn còn vấn đề. Tôi sẽ vui vẻ hơn nếu cả hai chị em cô đều sống dưới mái
nhà của tôi."

Điều đó đã bắt được sự chú ý của nàng. Nàng nhìn chàng chằm chằm một
lúc, rồi nói: "Tôi nghĩ khi Robbie gửi bản khẩu cung của mình cho Ngài
Charles, đó sẽ kết thúc câu chuyện. Anh có nghĩ rằng cậu ta gặp nguy hiểm
không?”

"Tôi không biết, nhưng cho đến khi tôi được biết, tôi muốn cô có mặt tại nơi
mà tôi có thể trông chừng cô."

Nàng áp một bàn tay vào đôi mắt. "Tôi không biết phải làm gì mới là tốt
nhất."

"Ellie!" Giọng chàng vừa đủ sắt bén để gây chú ý với nàng. Khi đôi mắt của
nàng nhìn lên giao tiếp với mắt chàng, chàng nói tiếp: "Cô đã nói cô tin tưởng
tôi. Cô thật lòng có ý đó không?”

Chân mày của nàng nhướng lên. "Lần cuối anh hỏi tôi câu ấy, anh đã làm trái
tim tôi tan vỡ."

Chàng lúng sâu vào chiếc ghế. "Khi nào vậy ta?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.