CẠM BẪY ĐỘC THÂN - Trang 135

"Khi anh rời khỏi để trở về đại Oxford. Anh không nhớ sao? Trong phòng
khách của Mama? Tôi đã nói với anh rằng tôi sẽ chờ đợi anh, và anh nói với
tôi rằng một ngày nào đó tôi sẽ gặp một người bằng tuổi tôi và sẽ mãi mãi
sống hạnh phúc. Tin tôi đi, anh đã nói thế. Nhưng mà anh đã nói dối."

Đôi môi của chàng nhếch lên. "Chúng ta giờ đã bằng tuổi nhau rồi, không
nhiều thì ít."

Nàng giơ tay lên che miệng ngáp.

Chàng đặt tách xuống và đẩy chiếc ghế lùi ra phía sau. "Đi thôi, Ellie. Đã đến
lúc phải về nhà. Ngay mai chúng ta sẽ nói chuyện thêm khi cô tỉnh táo lại [trở
lại bản thân bình thường của cô]."

Nàng không say, nhưng nàng đã đứng không vững trên đôi chân của mình.
Chàng mỉm cười vào đôi mắt say sưa của nàng. "Điều gì đó nói với tôi rằng
sáng mai cô sẽ ghét tôi."

Nàng nói chậm rãi, điều khiển lưỡi của nàng khi nói ra từng từ một. "Tôi hứa
sẽ không bao giờ ghét anh, Jack ạ. Tin tôi đi." Và nàng tự cười khúc khích
bởi lời trêu ghẹo của nàng.

Vì tình trạng của nàng không thích hợp để đi bộ, họ đã thuê một cỗ xe để trở
về nhà nàng. Nàng muốn đánh một giấc nhưng lại không thể nào thoải mái, vì
vậy nàng đã cởi bỏ nón của nàng xuống và ném nó sang một bên, sau đó nàng
nằm vắc vẻo trên người chàng, ổn định bản thân mình trên đùi chàng như thể
chàng là một tấm nệm.

Lúc đầu, chàng cảm thấy thích thú, sau đó không còn thích thú như vậy khi
nàng vặn vẹo người trên đùi chàng. Các viên đá lát trên đường đã không giúp
gì. Chàng phải ôm chặt mông nàng để giữ nàng khỏi ngã. Mùi hương trên tóc
nàng thanh nhã như những loài hoa dại. Tươi mát. Lôi cuốn. Cám dỗ chàng
để nếm hương vị của nàng. Hình ảnh gợi tình tràn ngập trong tâm trí chàng.
Chàng chinh phục chúng bằng cách tập trung suy nghĩ của chàng vào kế sách
để đối phó với em trai nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.