CẠM BẪY ĐỘC THÂN - Trang 148

Trong khi nàng theo bước chân của người bộ binh, nàng cứ lặp đi lặp lại lời
kinh cầu của mẹ nàng. Đừng quan trọng hóa vấn đề. Đừng nghĩ đến nó. Cứ
vờ như nó chưa từng xảy ra.

Chàng đang đứng bên khung cửa sổ, nhìn ra công viên. Chàng quay người lại
khi nàng bước vào và ra hiệu cho nàng đến một chiếc ghế bành cạnh lò sưởi,
sau đó ngồi trên chiếc ghế bên cạnh nàng.

Nàng cảm thấy cách giám sát tỉ mỉ của chàng thật không ổn, và biểu hiện
không cởi mở của chàng khiến người nản lòng. Cái ý tưởng rằng chàng đã cố
tình đe dọa nàng khiến cột xương sống nàng cứng đơ.

"Cảm ơn anh, vâng," nàng nói: "Tôi ngủ rất ngon. Và anh?”

Một nụ cười nhanh chóng làm nhăn khóe mắt của chàng: "Tôi không lấy làm
ngạc nhiên khi cô ngủ ngon. Hãy nói tôi biết, Ellie, cô đã cho bao nhiêu chất
á phiện vào lọ thuốc nước của mẹ cô?”

Lời kinh cầu của mẹ chẳng có ích gì [đang muốn quên đi thì anh chàng lại
mang ra nói]. "Chỉ một vài giọt. Làm sao anh biết có á phiện trong đó?”

"Tôi thấy cái tách trà thuốc của cô khi tôi đến nhà cô sáng nay. Bộ cô không
biết rằng rượu vang và á phiện không thể trộn chung sao?”

"Giờ thì tôi đã biết. Tôi không thể nghĩ tại sao mẹ lại chứa những thứ đó
trong thuốc nước của mẹ. Đó là công thức dẫn đến thảm hoạ." Không muốn
phải giải thích lời nhận xét khinh xuất của nàng, nàng nhanh chóng tiếp tục:
"Cô hầu gái nói với tôi rằng có rất ít cơ hội để bắt được kẻ xâm nhập vào nhà
tôi."

"Đó là những gì các nhà chức trách nghĩ."

"Và cô? Cô nghĩ sao?”

Chàng dừng lại giây lát để duổi chân ra. "Tôi không tin," chàng khẽ nói:
"rằng cuộc tấn công vào cô là một vụ xâm nhập ngẩu nhiên mà đã bị trục
trặc."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.