CẠM BẪY ĐỘC THÂN - Trang 163

Nàng vẫn luôn có ý định làm tốt, nhưng lời nói của chàng hầu như không hòa
hợp được nàng cùng với số phận của nàng. Trong thực tế, nó đã làm điều
ngược lại. Nàng nói quả quyết: "Cung cấp cho anh một người thừa kế để cho
dòng giõi của anh có người tiếp tục thật không có sức lôi thu hút với em."
Nàng có thể đã nói nhiều hơn, rằng vai trò của một người phu nhân bị bỏ rơi
thậm chí còn ít hấp dẫn hơn, nhưng nàng quyết định rằng nói ra chỉ có thể
mang đến thêm phiền nhiễu.

Chàng vỗ nhẹ vào tay nàng. "Anh biết. Nó cũng chẳng hấp dẫn anh. Nhưng
anh không nghĩ rằng nó sẽ trở thành nhiệm vụ nặng nề đối với ai trong chúng
ta, kinh nghiệm qua đã là một dấu hiệu."

Nàng giật lấy tay đi. "Đừng quá chắc chắn về điều đó, Jack. Em sẽ không để
việc uống thuốc nước của Mama trở thành một thói quen. Bên cạnh đó, giữa
chúng ta có một sự cảm thông và em buộc anh phải giữ lời.”

Chàng trao cho nàng một nụ cười chậm rãi đầy bí ẩn. "Không uống thêm
thuốc nước của Mama", chàng tán thành. "Anh nghĩ chúng ta cứ để xui theo
tự nhiên, đúng không?"

Sự cau có của nàng nói với chàng những gì nàng nghĩ về ý tưởng đó.

“Và không được để những khuôn mặt ủ rũ nữa. Vì lợi ích của Robbie,” chàng
nói thêm.

Nàng gật đầu. "Em sẽ là linh hồn của hạnh phúc."

Bởi Jack đã không muốn những con ngựa quý báu của chàng phải được chịu
cái lạnh, vì vậy họ đến Chelsea bằng cỗ xe thuê thay vì dùng cỗ xe của chàng.
Ngôi làng, mặc dù vẫn còn tính chất đồng quê, nhưng thực tế đã trở thành
một vùng ngoại ô của Luân Đôn, cũng như với mỗi năm trôi qua ranh giới
phía tây của thành phố đã mở rộng để ráp ranh giới với nó.

Họ đã đến Chelsea vào giữa buổi chiều, trước hết là đi qua Bệnh viện Cựu
chiến binh Hoàng gia [Royal Hospital for Veterans], mà giờ đã bao gồm
những vùng đất một thời đã được tán dương, Khu vườn Ranleigh. Sau đó, có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.