CẠM BẪY ĐỘC THÂN - Trang 177

Bây giờ thì cậu ta lại vấp phải lời nói của mình trong lúc vội vàng nói ra hết.
"Cô ấy không yêu em và em không yêu cô ấy. Em ngưỡng mộ cô ta. Đó là
một vinh dự để hộ tống cô đến các buổi tiệc và các thứ. Nhưng nó chỉ xa như
vậy. Anh biết mà. Thế hệ của anh cũng ve vãn cô nghệ nhân nổi tiếng,
Harriette họ-gì-đó."

"Wilson," Jack cung cấp.

Chàng nhớ điều ấy rất rõ. Chàng và bạn bè của chàng trốn các lớp kèm để
vào trấn tham dự buổi trình diễn opera với hy vọng bắt một ánh mắt thoáng
qua của người nghệ nhân được Luân Đôn săn đón nhất. Thỉnh thoảng, một
vài người được ưu đãi sẽ được mời vào lô riêng tư của cô để tỏ lòng hâm mộ
của mình, nhưng chàng không bao giờ được vinh hạnh làm một thành phân
được ưu đãi để nhận được thiệp mời.

Worcester đã được, và tên đầu bò ấy đã yêu điên cuồng cô ta thiếu điều khiến
cha của cậu, một công tước, ngã cơn đột quỵ ngập máu bởi con trai ông cũng
là người thừa kế của ông, muốn cưới cô ấy. Bấy giờ có tin đồn là cô ấy đã
được mua chuộc.

Robbie tiếp tục: "Và không phải như thể em là người ngưỡng mộ duy nhất
của cô ấy. Có cả quân đoàn của chúng tôi."

"Nhưng cô ấy đã chọn riêng em. Tại sao chứ?"

Robbie nhún vai bất lực và ngó chỗ khác. "Tôi thật sự không biết. Cô ấy nói
em thật là vui thú."

Câu trả lời này đã không khiến Jack thỏa mãn và chàng thắc mắc là Robbie
đã lãng phí bao nhiêu tiền trên người Louise Daudet. Điều đó có thể giải
thích tại sao cô ấy chọn riêng cậu ta ra.

"Kể cho anh nghe về các khoản nợ của em," chàng nói.

Một nét bướng bỉnh thấm nhập vào giọng nói của Robbie. "Em không thấy
điều gì đó có gì liên quan đến vụ giết người của Louise."

"Chiều theo ý tôi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.