CẠM BẪY ĐỘC THÂN - Trang 187

"Tốt. Tôi sẽ liên lạc."

Chuyến trở về thị trấn của họ được thực hiện bằng một cỗ xe thuê, cả ba
người bị ép như là cá mồi trong hộp [peas in a pod: những hạt đậu trong một
quả đậu Hà Lan]. Jack đã nói chuyện hầu hết cả đoạn đường, nhưng chúng là
những chuyện vặt vảnh và lẻ tẻ, một cố gắng làm nhẹ đi màn ảm đạm đã tóm
chặt chặt lấy hai gã đồng hành của chàng.

Robbie nhìn có vẻ quy cũ, và cậu ấy nên như thế. Khi Ellie nghe được những
gì đã xảy ra tại Paris, mặt cô đã trắng như xát chết và hầu như không nói một
lời. Sự chán nản của cô đã có hiểu quả với Robbie hơn là một cuộc giảng
đạo.

Do đó, không có một tranh luận nào về việc cư trú tại ngôi nhà thị trấn của
Jack tại Luân Đôn, và không có vẻ ủ rũ khi Jack đảm bảo Robbie rằng cậu ta
sẽ tiếp tục học hành của cậu ấy tại Luân Đôn với một gia sư dạy kèm mới.

Chàng thắc mắc không biết thái độ sẵn sàng để làm hài lòng của Robbie sẽ
kéo dài được bao lâu.

Đối với bản thân, chàng có cảm giác kỳ lạ nhất rằng chàng vừa bước qua
cánh cửa tiến vào một vùng xa lạ. Chàng hầu như không thể tin rằng chàng
đang ngồi trong một cỗ xe ngựa thuê, ép người sát một bên để Ellie được
rộng rãi thêm, tất cả dòng suy nghĩ của chàng bị cuốn hút vào việc làm cách
nào chàng mớI có thể khiến cuộc sống của hai người mà gần như là hai kẻ xa
lạ với chàng được an nhàn hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.