CẠM BẪY ĐỘC THÂN - Trang 242

Nàng xấu hổ hoàn toàn. Ôi! Đáng thương cho Jack. Chàng đã cố báo cho
nàng biết nhưng nàng đã lập tức mếch lòng và đã xem đó như là một cuộc vũ
nhục. Nàng đã không nhận thức được rằng chiếc áo của nàng đang bị rã ra
từng mảnh. Chuyện này chắc đã từ từ xảy ra qua một thời gian, bởi nàng biết
chắc rằng thái hậu bá tước đã phải khuyến cáo nàng trước khi nàng tự làm
xấu bản thân.

Jack đã khuyến cáo nàng nhưng nàng lại xem đó là một sự làm nhục và tình
hình giữa họ đã chuyển từ xấu đến tồi tệ hơn. Sao chàng có thể đầu gỗ như
thế? Thứ nàng muốn không phải là những lời khen ngợi mà là một cử chỉ gì
đó để chứng tỏ chàng thật sự quan tâm đến nàng. Không lẽ chàng chỉ có thể
nghĩ đến chuyện chăn gối?

Một tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi", nàng kêu lên.

Cô hầu gái vừa bước vào là một trong những cô gái chuyên thu dọn phòng
ngủ. Cô là một người với vóc dáng nhỏ nhắn, mắt cô ánh lên lanh lợi và
khuôn mặt cô luôn sẵn sàng có nụ cười.

"Meghan," Ellie nói: "tôi cần Alice để giúp tôi khâu áo. Tôi không dám di
chuyển vì sợ rằng nó sẽ bị rã ra từng mảnh. Cô ấy sẽ biết phải làm gì."

Nụ cười sẵn có của Meghan nhanh chóng phai đi. "Alice đã đi mất rồi, thưa
phu nhân," cô ấy nói.

"Đi mất?" Chân mày của Ellie nhăn tít.

Meghan bắt đầu cảm thấy bất an. "Cô ấy đã rời đi vào ngày kia, trước khi mọi
người thức giấc."

"Ý của cô là cô ấy lén bỏ đi và đã không báo với bất cứ ai nơi mà cô ta sẽ
đến?”

Giờ Meghan đã bắt đầu nhìn sợ hãi. "Không, thưa phu nhân. Cô ấy bị đuổi
việc bởi Phu nhân Raleigh."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.